Vi thế, khi gặp Nhiếp Thu Sính, anh ta thấy vô cùng có lỗi.
Mặt Nhiếp Thu Sinh trắng bệch, cô tính nói mong luật sư Lý hãy giúp cô, nhưng lại không nói nên lời.
Vì cô biết rõ nhà họ Diệp tàn nhẫn đến nhường nào, ở kiếp trước, cái chết của cô là minh chứng rõ ràng nhất.
Vì thế, cô có thể hiểu luật sư Lý, cô biết nguyên nhân ông từ bỏ là vì gia đình, vì vợ con, cho nên cô cũng không có thể trách ông được.
Nhiếp Thu Sinh mở miệng định nói, đột nhiên vai cô bị ghì xuống, phía trên đầu phát ra một giọng trầm: “Cảm ơn luật sư Lý.”
Cô ngẩng đầu thì thấy Du Dực đang đứng sau lưng cô, một tay đặt lên vai cô tưa như khiên chắn không bao giờ rời đi.
Luật sư Lý trả lời với vẻ xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi chỉ là luật sư nhỏ của một tỉnh nhỏ, luật sư như tôi, trong thành phố…”
Du Dực cắt ngang lời anh: “Chúng tôi biết rồi.”
“Nếu đã như vậy thì… tôi xin phép về trước, bằng chứng Yến Tùng Nam nɠɵạı tình rất dễ lấy được, quan trọng là nhà họ Diệp, nếu như họ… haiz, thôi vậy, tôi cũng không có tư cách gì ở lại đây. Tạm biệt, tôi đi trước.”
Tuy trong lòng Nhiếp Thu Sinh rối bời nhưng vẫn đứng dậy chào anh ta: “Dù sao đi nữa, vẫn cảm ơn luật sư Lý rất nhiều.”
Luật sư Lý lắc đầu, quay lưng rời khỏi.
Luật sư vừa đi, Nhiếp Thu Sinh lo lắng nói: “Phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, trên đời này còn nhiều luật sư.”
“Luật sư Lý sợ nhà họ Diệp, những người khác cũng thế thôi.”
“Nhà họ Diệp cũng không phải đáng sợ lắm, không phải trên đời này ai cũng như luật sư Lý cả. Đi nào, về nhà trước, chuyện luật sư tôi sẽ giúp cô tìm.”
Lúc nãy, Du Dực ở ngoài nhận một cuộc gọi do bạn anh gọi tới, anh ta đã kể với anh toàn bộ tình hình nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp nổi lên vào khoảng 20 năm gần đây, phát triển vô cùng nhanh, nhưng thế lực đằng sau không lớn mạnh như mọi người đã nghĩ, thế nhưng hình như có nhân vật bí mật nào đó đứng phía sau chỉ điểm nên nhà họ Diệp mới phát triển nhanh, tích lũy được tài sản và trụ một chân vững chắc tại Lạc Thành.
Hơn nữa, danh tiếng nhà họ Diệp cũng không tốt lắm, đích thực là có dính đến xã hội đen.
Phía cảnh sách đã từng điều tra nhưng sau đó cũng không đâu vào đâu.
Du Dực nhờ bạn anh tiếp tục điều tra, càng kỹ càng tốt, đồng thời thu thập đủ chứng cứ trùng hôn của Yến Tùng Nam và gửi qua cho anh.
Trên đường về, trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút nặng trĩu: “Nếu thực sự không được thì tôi sẽ dẫn Thanh Ti tới miền Nam.”
Cô biết bản thân mình không quyền không thế, muốn chống chọi với nhà họ Diệp thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, cô là người đã chết qua một lần nên cô rất quý cơ hội được sống này.
Du Dực không nói gì, lúc đến cửa nhà, Nhiếp Thu Sinh lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì tay cô bỗng bị anh giữ lại.
Cô ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt đen và sâu thẳm của anh.
Anh hỏi: "Tin tôi không?”
“Tin.” Nhiếp Thu Sính gần như bật ra lời nói đó không cần chút suy nghĩ.
Du Dực: “Vậy thì tốt.”
Anh nắm lấy tay Nhiếp Thu Sính mở cửa, nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong nhà.
Vị luật sư đó từ bỏ vụ kiện này là điều mà Du Dực không thấy lạ, nhưng anh cảm thấy có lẽ lại là điều tốt, vì như vậy anh có thể giúp Nhiếp Thu Sính nhiều hơn nữa.
Anh sẽ từ từ hòa vào cuộc sống của cô, tim của cô, khiến cô dựa dẫm vào anh, hoàn toàn trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, cho đến khi không thể rời bỏ anh.