Đám người vây quanh cửa nhà họ Yến còn chưa rời đi đã thấy chiếc xe kia quay lại. Du Dực hạ kính xe, hỏi: “Xe kia đã đi đâu?”
Anh giỏi về ra lệnh, gương mặt lạnh lùng, vẻ bề ngoài đường hoàng xuất chúng, lại cộng thêm ánh mắt tự cao tự đại khiến người nghe không kiềm chế được mà nghe theo lời anh.
Người dân sửng sốt một chút, sau đó liền theo bản năng trả lời: “Đi về phía trấn trên rồi, bọn họ cần quay về thành phố.”
“Đã đi bao lâu?”
“Xem chừng... khoảng hai tiếng rồi.”
“Từ thôn lên trấn trên có mấy con đường?”
“Chỉ có một đường thôi, bọn họ đã đi theo hướng đó rồi...”
Thôn dân nọ còn chưa nói dứt lời, Du Dực đã lái xe rời đi, chỉ để lại âm thanh động cơ ồn ào. Người dân trong thôn chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ, Yến gia này quả thật đã phát đạt sao? Ô tô cứ một chiếc lại một chiếc tới.
Người đàn bà khi nãy hỏi Du Dực có phải đến tìm Nhiếp Thu Sính hay không nói với người bên cạnh: “Tôi thấy người đàn ông vừa rồi hẳn là đến tìm Nhiếp Thu Sính đó, mọi người xem, hai người bọn họ liệu có phải là...”
“Lảm nhảm vừa thôi, Thu Sính là cô gái thế nào chứ? Nếu không có cô ấy, hai năm trước ŧıểυ Hổ nhà cô đã sớm mất mạng, cô cũng nói lời tử tế chút đi.”
“Mặc dù Thu Sính lớn lên xinh đẹp động lòng người nhưng cô ấy là người phụ nữ đứng đắn, cô đừng có mở mồm ra là đặt điều lên người người khác như thế!”
Người phụ nữ kia vừa mở miệng đã bị một đám người nói đến mức không thể đáp lại một câu.
...
Du Dực tăng tốc, lái xe hướng về phía trước, khắp đường lầy lội đều là bùn đất, nhưng may mà loại xe anh đang đi là xe địa hình, trong tình trạng giao thông thế này, mặc dù có ít nhiều ảnh hưởng nhưng so với ô tô bình thường thì vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất sức kéo cũng đủ để một khi rơi vào trong vũng bùn vẫn có thể lao đi tiếp.
Trong lòng Du Dực có chút lo lắng, mấy người bọn họ đã đi được hai tiếng, cho dù tính toán đến tình hình giao thông hiện tại thì họ cũng đã đi được một khoảng xa rồi. Anh rất lo lắng, bọn họ hẳn là sắp đến trấn trên rồi, một khi để bọn họ lên đường quốc lộ thì khả năng đuổi kịp của anh sẽ là vô cùng khó khăn. Đầu óc Du Dực trở nên táo bạo, dưới chân điên cuồng nhấn ga, động cơ gào thét, phát ra âm thanh điên cuồng khiến màng nhĩ phát đau.
Nhưng mà, vận khí của Du Dực lần này có vẻ không kém - bởi mới nửa đường từ thôn Yến Tử Hà lên trấn trên, anh đã thấy phía trước có một chiếc xe đang dừng lại. Từ xa xa nhìn thấy chiếc xe nọ, bàn tay đang ghì chặt vô-lăng của anh trở nên căng thẳng, sức lực lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, tựa hồ có thể cầm vô-lăng giựt xuống, đôi mắt đỏ sậm vốn đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế như chuẩn bị bốc cháy. Trong lòng anh có một dự cảm mãnh liệt, chính là chiếc xe kia, cô nhất định đang ở trong đó.
“Mẹ nó chứ...” Yến Tùng Nam mắng một tiếng, dùng sức đạp mạnh vào bánh xe.
Xe bọn họ rơi vào vũng bùn đã gần một giờ, mặc dù hắn muốn tìm người đi đường hỗ trợ nhưng mặc kệ hắn tìm cách nào, xe cũng không thoát ra được, hơn nữa hình như xe còn bị trục trặc, liên tiếp tắt máy.
Trong lòng Yến Tùng Nam vô cùng rõ ràng, tại địa phương nhà quê như thế này, xe hỏng muốn tìm thợ sửa là chuyện dù tìm khắp nơi cũng không có ai làm được.
Lần này rơi vào vũng bùn còn đơn giản, nhưng một khi xe hỏng thì thật sự không hay ho, nói không chừng đến khi đêm xuống bọn họ cũng không để đến được trấn trên.
Ngay lúc hắn đang mặt ủ mày ê, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh của động cơ, quay đầu lại liền thấy một chiếc jeep đang càng ngày càng gần.
Yến Tùng Nam mừng rỡ, thầm nghĩ hôm nay vận khí của hắn thật tốt, tại nơi sơn cùng thuỷ tận này mà còn có thể gặp được xe jeep, chỉ cần loại xe này ở phía trước kéo xe hắn đi, cho dù xe hắn có hỏng cũng không sợ!