Thế nhưng trong trường lại chẳng thiếu gì truyền thuyết về Nhạc Thính Phong, cậu vẫn bán chiếm vị trí nam khối đứng đầu trường, không một ai có thể thay thế.
Thanh Ti đang đứng dưới kí lúc xa nam, nhìn tấm poster cực lớn in hình cô bé và Nhạc Thính Phong, liên tục1gật gù, quả nhiên có nhìn thế nào vẫn anh trai của cô quá đẹp trai.
Thanh Ti kéo một cậu bạn đang định đi vào kí túc xá lại, nói: “Bạn gì đó ơi, làm phiền cậu có thể giúp tôi gọi hộ tôi Nhạc Thính Phong ở phòng 619 ra đây một chút được8không?”
Cậu trai kia vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Ti liền bất giác nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vô thức đưa tay chỉnh lại quần áo của mình: “Bạn... tìm... Nhạc Thính Phong à?”
Thanh Ti gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy có ở đây không?”
“Có chắc... là có! Thế nhưng... em gái2này, khuyên em đừng tự làm tội làʍ t̠ìиɦ mình nữa, thằng nhóc kia có một cô bạn gái bảo bối đó, người đến yêu cầu muốn gặp tên đó một ngày không mười thì cũng đến tám người, không đùa em đâu, hay là em cứ về đi thôi!”
Thanh Ti cắn cắn môi, nói:4“Ô... thế à? Nhưng mà... hình của tôi với anh ấy treo phía trên kia kìa, chắc là anh ấy sẽ ra gặp tôi đấy”
“Cái gì?” Cậu trai kia kinh ngạc.
Đúng lúc này Nhạc Thính Phong bất thình lình đi từ trong kí túc xá ra, Thanh Ti vui vẻ vẫy tay gọi: “Anh ơi!”
Nhạc Thính Phong ngày người: “Sao em lại tới đây? Lại còn...”
Lại còn ăn mặc xinh đẹp như vậy.
Hiện giờ Thanh Ti đã lớn, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, sắc xuân phơi phới, xinh đẹp tuyệt trần.
Đẹp đến mức đi đến đâu cũng khiến người ta trầm trồ.
Nhạc Thính Phong lập tức nhìn xung quanh, quả nhiên những người đang đi ngang qua đều nhìn về hướng bền này.
Nhạc Thính Phong nghiêm mặt rồi nhanh chóng bước tới: “Sao em lại tới đây?”
Thanh Ti cười nói: “Anh! Anh cũng sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà cô bạn gái nhỏ của anh vẫn chưa xuất hiện, như vậy thì không tốt đâu nhỉ? Sao em đến mà anh lại không vui vậy ạ?”
Thanh Ti dùng một ngón tay chọt chặt vào ngực Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong nắm lấy tay của Thanh Ti: “Em là tổ tông của anh, anh nào dám, em có thể đến thăm anh, anh mừng còn chẳng kịp nữa kìa”
Thanh Ti muốn rút tay mình ra: “Hừ... sao em chẳng nhìn ra vậy.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé vừa mềm vừa mịn, bình thường Nhạc Thính Phong cũng không dám mạnh tay nắm lấy.
Thấy tay của cô bé sắp rút hẳn ra, Nhạc Thính Phong lập tức cười một cái thật tươi: “Sao tự dưng lại tới đây thăm anh thế này?”
Thanh Ti cắn môi dưới, nghiêng đầu nhìn Nhạc Thính Phong: “Em... chỉ muốn cho người khác biết cô bạn gái nhỏ của anh là ai thôi, nếu không... có người khác cướp mất anh của em thì phải làm sao bây giờ?”
Hai má của Thanh Ti khẽ ửng đỏ, sau khi cô bé nói xong, thấy Nhạc Thính Phong vẫn không nói gì, cậu đang thất thần.
Thanh Ti nói như vậy là có ý gì? Là ý như cậu đang nghĩ sao?
Thanh Ti khẽ cắn môi: “Thế nào? Anh không đồng ý hả? Câu này em chỉ nói một lần thôi đấy, sau này anh có hối hận cũng không có cửa nữa đâu... hứ...”
Thanh Ti mạnh mẽ rút tay của mình ra, sau đó xoay người định bỏ đi.
Nhạc Thính Phong muốn nhanh chóng đuổi theo nhưng lại bị cậu trai kia ngăn lại: “Này, Nhạc thần... đó là ai vậy?”
Nhạc Thính Phong cuống cuồng nói: “Thật ngại quá, đó là bạn gái của tôi.”
Cậu nắm lấy tay của Thanh Ti rồi kéo cô vào lòng, nhỏ nhẹ thì thầm vào tai cô: “Từ trước tới giờ anh đều là của em, không một ai có thể cướp đi hết”
Đám con trai đi ngang qua nhao nhao dừng lại hóng hớt, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, có thể làm cho Nhạc thần lạnh lùng dùng ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều ấy liếc mắt nhìn một cái, thân làm một thằng con trai cậu ta cảm thấy có chết cũng đáng.
Người quen đi ngang qua thấy vậy liền xông lên hỏi thăm.
Nhạc Thính Phong cúi đầu, nhìn Thanh Ti một cách cưng chiều rồi nói: “Bạn gái của tôi!”