Nhạc Thính Phong hơi bất ngờ, khi nghe những lời này của Thanh Ti, tim cậu chợt đập hơi... nhanh!
Còn hai má lại có cảm giác như... vừa đỏ, vừa nóng!
Nhạc Thính Phong hắng giọng: “Vì sao... sao em lại nghĩ như thế?”
Thanh Ti ngẩng đầu, nói: “Bởi vì anh trai của em rất xuất sắc, em nghĩ là... mấy cô ấy... Không phải1em muốn nói bọn họ không tốt, mà là... Được rồi, em thấy là bọn họ không đủ xuất sắc, không xứng với anh của em...”
Nhạc Thính Phong nhịn không được mà tiếp tục hỏi: “Vậy em nghĩ cô gái thế nào thì mới có thể xứng đối với anh?”
“Em nghĩ là.” Thanh Ti còn thực sự ngẩn người suy nghĩ: “Em... vẫn chưa8nghĩ ra, nhưng mà, tạm thời đến giờ em vẫn chưa thấy cô gái nào thích hợp với anh cả. Dù sao anh cũng không sốt ruột tìm bạn gái đúng không? Đợi khi tìm được người phù hợp thì em sẽ nói cho anh biết”
Nhạc Thính Phong không biết sao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, khóe môi không nhịn được mà2nở nụ cười.
“Anh, hình như trong anh rất vui”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, anh đang rất vui”
Thanh Ti tò mò hỏi: “Vì sao thế anh?”
Nhạc Thính Phong: Chỉ là anh cảm thấy vui thôi”
“Anh, nếu sau này anh tìm được bạn gái rồi thì nhất định phải dẫn người tới cho em gặp nhé..”
“Ừ, được”
“Anh, nếu em không thích bạn gái của anh4thì sao?”
“Vậy thì cô ấy không thể là bạn gái của anh được rồi!”
Thực ra Nhạc Thính Phong cũng không nghĩ tới chuyện sẽ tìm bạn gái.
Thanh Ti dừng lại, giật nhẹ tay Nhạc Thính Phong, còn nói với vẻ vô cùng bá đa͙σ: “Vậy anh phải nhớ kỹ lời anh nói đó nhé, nếu em không thích... thì anh cũng không được thích người ta”
Nhạc Thính Phong thấy trong lòng có cảm giác thật lạ, cậu vươn tay véo yêu mũi Thanh Ti: “Được rồi, anh nhớ”
Thanh Ti cười: “Vậy... về sau nếu anh có bạn gái rồi, anh có đối xử với chị ấy tốt hơn đối xử với hơn em không?”
“Làm sao có thể như thế được?” Nhạc Thính Phong đáp ngay không hề nghĩ ngợi. Cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình có thể kiên nhẫn dành thời gian cho bất cứ một cô gái nào khác ngoài Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong cốc nhẹ trán Thanh Ti: “Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Anh sẽ không đối xử với người khác tốt hơn đối với em đâu.”
Thanh Ti ôm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: “Anh nói thế là em vui rồi.”
Nhạc Thính Phong nhéo mặt cô bé: “ŧıểυ nha đầu ngốc, cả ngày cứ nghĩ mấy chuyện không đầu thế hả?”
“Ừ, em nghĩ muốn... Anh đó!”
Nhạc Thính Phong nuốt nước bọt đánh ục, hai má nóng rực, cậu không nhịn được đành phải giả vờ ngước nhìn trời ngắm đàn chim bay qua... bay qua... Tâm tình tốt đẹp lạ lùng.
Cuộc sống đại học trôi qua như mây bay, vào một cái, Nhạc Thính Phong đã là sinh viên năm ba rồi.
Cuộc sống đại học nói thoải mái thì cũng thoải mái, nói gian nan thì cũng không phải đùa.
Tuy nhiên, đối với chỉ số thông minh của đại thần Nhạc Thính Phong thì mấy chuyện khó khăn này cũng chả có gì đáng nói cả.
Điều duy nhất khiến cậu phiền não là khuôn mặt lúc nào cũng có thể thu hút hoa đào, ong bướm khắp nơi.
Ra ngoài thi đấu giao hữu thôi cũng có thể rước tới một dàn nữ sinh trường ngoài theo đuổi tới tận trường.
Tuy nhiên, nữ sinh trường cậu vô cùng dũng mãnh: “Nhạc đại thần của trường chúng tôi – đến nữ sinh trong trường còn chưa có phần, làm gì có chuyện để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài cho các cô?”
Ba năm nay, mọi người trong trường đều biết Nhạc Thính Phong có một cô bạn gái nhỏ mà cậu yêu thương đến tận trời. Thậm chí có người còn tận mắt thấy cô bạn gái kia đến tìm cậu.