Về chuyện này, Lộ Tu Triệt chưa từng nghĩ tới. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng chuyện tình cảm tùy duyên mà thôi, cứ thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu gì cả.
Còn về cuộc sống đại học, cậu vẫn hy vọng có thể hưởng thụ một cuộc sống mới khác biệt với trước đây, có thể giúp cậu mở rộng tầm mắt, nâng cao nhận thức, làm phong phú thêm trải nghiệm của bản thân.
Tô Ngưng Mi liếc mắt nhìn con trai mình rồi cười nói: “ŧıểυ Triệt nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng một khi con gặp được cô gái hợp với mình nên chủ động theo đuổi người ta. Dù sao gặp được đúng người là một chuyện không dễ dàng gì, nếu gặp được người ấy thì con nhất định phải quý trọng. Đừng bỏ lỡ rồi sau này phải hối hận.”
Lộ Tu Triệt đỏ mặt gật đầu: “Vâng, con biết ạ!”
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti, quay sang nói với mẹ mình: “Mẹ, trong nhà mình vẫn còn một cô bé chưa trưởng thành đấy, mẹ đừng ở trước mặt em ấy mà nói mấy chuyện quá mức kiểu này.”
“Được được được, mẹ không nói nữa là được, con cũng thật là, Thanh Ti cũng không còn nhỏ nữa đâu, thoắt cái là trưởng thành rồi, bình thường con bé cũng nhật được không ít thư tình đó.”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong khẽ biến, cậu cúi đầu nhìn Thanh Ti: “Thật ư? Gần đây em vẫn nhận được rất nhiều thư tình sao?”
Thanh Ti vội nói: “Đúng… đúng là có một ít thư thật, nhưng mà em cũng không hề để ý tới chúng. Mấy nam sinh đó đều rất nhàm chán, em đã nói với bọn họ rất nhiều lần, bảo họ đừng viết thư cho em nữa, nhưng mà bọn họ vẫn cố tình không nghe.”
Thanh Ti vừa thấy ánh mắt Nhạc Thính Phong nhìn mình thì lập tức đem tất cả mọi chuyện ở trường học kể cho cậu nghe.
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti: “Em không để ý tới bọn họ là đúng. Nếu bọn họ làm điều quá đáng thì em nhớ đi tìm giáo viên là được.”
Chờ sau khi thi đại học xong, nhất đinh cậu sẽ đi xử lý tên nhóc đó!
Lộ Tu Triệt nhìn ánh mắt Nhạc Thính Phong là biết ngay trong lòng cậu đang suy nghĩ điều gì.
Trước khi đi Lộ Tu Triệt về còn quay sang nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, sau khi bọn anh thi đại học xong sẽ ra ngoài chơi vài ngày, em có muốn đi cùng không?”
Thanh Ti hỏi: “Anh của em có đi không ạ?”
“Anh...”
Nhạc Thính Phong vừa muốn nói anh không chắc đã đi thì Lộ Tu Triệt đã ngay lập tức ngắt lời cậu: “Cậu ấy đương nhiên là đi rồi.”
Thanh Ti gật đầu: “Vậy được ạ, em cũng đi, em với anh em đều đi!”
Nhạc Thính Phong trừng mắt nhìn Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt cười: “Vậy thì tốt quá rồi. Tất cả mọi người trong phòng ký túc xá của anh đều đi. Anh sẽ thông báo lại cho mọi người sau.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Lộ Tu Triệt lên xe rồi vẫn vẫy tay: “Tớ đi trước đây, Thính Phong, hẹn gặp lại cậu ở trường thi.”
Nhạc Thính Phong mặt mũi âm trầm những vẫn gật đầu: “Được!”
Lộ Tu Triệt vẫy tay với Thanh Ti: “Tạm biệt em!”
Xe cậu ta rời đi, Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti trở về. Trong lòng cậu không ngừng cân nhắc xem mấy ngày nay nên tìm lý do nào cho thích hợp để Thanh Ti buông tha cho ý nghĩ muốn đi chơi cùng đám Lộ Tu Triệt. Bởi vì cậu thật sự không muốn để bọn họ gặp Thanh Ti.