Cô đi tìm ŧıểυ Ái rối nhỏ giọng trò chuyện bát quái với cô ấy. ŧıểυ Ái và Tô Ngưng Mi đã thông đồng với nhau, một người thích con gái người kia, một người lại thích con trai người còn lại, cả hai cùng nhìn càng thấy hai đứa bé nhà
mình thật xứng đôi vừa lứa. Cho nên cả hai cô đều tận lực tạo không gian cho Thanh Ti và Nhạc Thính Phong ở riêng với nhau để hai đứa bồi đắp tình cảm.
Tô Ngưng Mi nói: “Em biết không, trời ơi, chị chưa từng nhìn thấy thằng con trai ngốc nghếch nhà mình từng cười như thế bạo giờ, dịu dàng đến mức có thể chảy nước ra luôn ấy. Chị nghĩ chúng ta có thể không cần lo lắng nữa rồi, cứ đợi bọn trẻ chậm rãi lớn lên, hiểu được cái gì gọi là tình yêu thì hai đứa sẽ nhanh chóng ở bên nhau thôi.”
ŧıểυ Ái cười nói: “Thính Phong thì nhất định là không vấn đề gì, giờ thì em đang lo không biết liệu Thanh Ti có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không kìa”
“Nhất định là có thể chứ, Thanh Ti học tập tốt như vậy cơ mà? Chỉ là lên cấp hai thối, cứ để cho con bé vào trường sơ trung mà trước đây Thính Phong theo học là được.
ŧıểυ Ái gật đầu: “Vài năm nay vẫn đều nhờ Thính Phong chăm sóc dạy dỗ cho Thanh Ti, em là mẹ nó mà lại không để ý đến con bé được nhiều lắm...”
“Lúc đó chị cũng thế mà, còn thất trách hơn em nhiều. Khi ở Lạc Thành chị đã không để ý đến thằng bé, bao nhiêu lâu trước đó Thính Phong cũng chưa có được ngày tử tế nào, sau đó... sau đó nhờ có anh của em nền Thính Phong mới dần dần có những chuyển biến tích cực, sau này khi thằng bé tới ở cùng vợ chồng em, chị cũng không đi cùng thằng bé... Nhưng thật ra thằng bé ở đây so ra thì tốt hơn đi với chị rất nhiều, hơn nữa nó cũng không cần chị, người mẹ như chị này xem ra chẳng có mấy tác dụng
Hai người mẹ nói xong đều phải cảm khái. Hai người bọn họ đều rất mong chờ hai đứa trẻ nhà mình có thể lớn nhanh một chút, như vậy là có thể nhanh nhanh chóng chóng định ra hôn ước rối.
Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đều không hề hay biết, hai người bọn họ bên này còn đang tâm sự tình cảm với nhau thì bên kia nhị vị mẫu thân đã chuyển sang cân nhắc xem khi nào thì thích hợp để đính hôn.
Đảo mắt thì năm mới đã tới, cuối cùng thì cả gia đình họ đã được đoàn tụ nên mọi người đều vô cùng vui vẻ. Hết năm nay Nhạc Thính Phong sẽ bước vào giai đoạn trường kì kháng chiến trước kỳ thi đại học. Thanh Ti cũng vậy, hết năm nay cô bé cũng sẽ phải thi vào cấp 2. Thậm chỉ cả ŧıểυ Trạm cũng sẽ phải đi nhà trẻ.
Kì nghỉ lễ năm mới trôi qua rất nhanh, trước khi Nhạc Thính Phong phải quay lại trường học thì công việc chính là ở bên Thanh Ti, tiện thể cũng liếc mắt trồng chừng Du Trạm.
ŧıểυ Trạm vẫn ngày ngày bám dính không rời hai người bọn họ.
Kì nghỉ đông cuối cùng cũng kết thúc, Nhạc Thính Phong đang học lớp 12, trường học cũng không nỡ” để bọn họ nghỉ nhiều quá. Nhạc Thính Phong dù không muốn nhưng rốt cuộc vẫn phải quay về trường học.
Khi Nhạc Thính Phong quay về ký túc xá thì những người khác đều đã tới nơi rồi. nɠɵạı trừ Lâm Trầm, những người còn lại... Nhạc Thính Phong nhíu mày nói: “Sao cả đám đều béo quay hết thế này?”
Một câu này của cậu đã khiến cả đám đã chuẩn bị chào đón cậu xuất hiện cực kì nồng nhiệt kia bị đả kích nghiêm trọng.
Hầu Chí Tân xoa xoa đám thịt trên người: “Tớ cũng không có cách nào cả, vừa về đến nhà, cả nhà đều nói sao tớ gầy đến thế! Mọi người lo rằng tớ gầy thế này thì đến khi thi đại học, thân thể sẽ... không chịu nổi...” Hầu Chí Tân ngẫm lại kì nghỉ đông vừa qua của mình thì cảm thấy quả thực chả khác gì một con heo cả. nɠɵạı trừ ăn uống ngủ nghỉ ra thì cũng không làm bất cứ điều gì khác.
Mạnh Hoành sờ sở mặt mình: “Không mà, tớ thấy tớ đâu có béo đâu, vẫn đẹp trai như thế mà.”
Lộ Tu Triệt nhăn mặt nhíu mày: “Không phải mà! Tớ béo lắm sao?”