Lộ Tu Triệt xoay người vẫy tay với một nhà Du Dực: “Chú dì, Thanh Ti, bọn cháu đi một chút, sẽ về ngay thôi.”
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: “Đừng chơi lâu quá.”
“Vâng, được ạ…”
Lộ Tu Triệt túm Nhạc Thính Phong chạy đi, cậu hỏi: “Cậu nói xem, chúng ta đưa Thanh Ti về, những người đó có nhận ra không?”
Nhạc Thính Phong không biết những người đi theo mình còn đi theo nữa không: “Cũng có thể.”
“Vậy chẳng lẽ bọn họ thu tay lại à?”
“Cũng có thể.”
Lộ Tu Triệt nóng nảy: “Thế sao được, tôi còn muốn chơi trò cảnh sát bắt cướp mà, sao bọn họ lại thu tay chứ, thế thì sao mà chơi? Cậu có cách gì không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Có!”
“Cậu nói xem, nói xem, cách gì?”
Nhạc Thính Phong chỉ vào một đám người đang xếp hàng chơi trò rơi tự do: “Nhìn thấy đám người xếp hàng kia không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Thấy.”
“Đi đi, phát tiền.”
“Hả, đơn giản thế thôi sao?”
“Đúng thế.”
Chỉ có tiếp tục để bọn họ cho rằng Lộ Tu Triệt là thằng ngốc lắm tiền, đối phương mới cảm thấy bọn chúng chưa bị phát hiện, sẽ lập tức lại bám theo.
“Được, chờ chút.” Lộ Tu Triệt gật đầu.
Cậu ngoắc tay bảo vệ sĩ tiến lên, phát tiền, phát tiền…
Những người phía trước đều tránh ra, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt cùng chơi một lần trò rơi tự do, sau đó liền xuống.