Cô vừa mới nói xong, Du Dực đột nhiên khom người bế cô lên, cô giật mình kêu lên một tiếng, vô thức ôm lấy cổ Du Dực.
Du Dực khiển trách: "Không cho phép cãi lại, phải nghe lời bác sĩ dặn, ít nhất là nửa tháng, trong thời gian uống thuốc em không được phép vào bếp, đánh răng rửa mặt phải dùng nước ấm... Không được ăn Dưa hấu để lạnh, nước sôi để nguội cũng không thể uống..."
Du Dực lần lượt nói rất nhiều thứ không cho phép, bên tai Nhiếp Thu Sính nghe thấy đều là không được hay không cho phép...
Thật ra cô rất muốn hỏi một câu, cái này không được, cái kia cũng không cho, vậy cô còn có thể làm gì đây?
Từ trước đến giờ cô chưa từng có cảm giác được chiều chuộng như thế này, cảm giác được anh che chở trong vòng tay thật ấm áp, nhưng lại có chút không được tự nhiên.
Trong lòng cô thầm nghĩ, Có phải... Du Dực quá tốt với cô hay không?
Là thích sao? Hay... chỉ là đền ơn?
Nhiếp Thu Sính chờ Du Dực nói xong mới rụt rè hỏi: "Em không sao mà, em không vào bếp thì ai nấu cơm đây? Không quá hai ngày em sẽ bình thường thôi, không sao cả, anh... anh nói hơi phóng đại rồi..."
Du Dực nhìn cô một cái, Nhiếp Thu Sính lập tức ngậm miệng không dám nói nữa.
Anh nói: "Cái nhà này còn có anh."
Du Dực chưa từng xuống bếp, trước kia chỉ học qua huấn luyện sống ở dã nɠɵạı, nhưng mà lúc trước trọng tình huống không mang theo đồ ăn nước uống ở nơi hoãng dã, anh vẫn có thể sống sót, xuống bếp... hẳn là không có vấn đề.
Huống chi, dù anh không nấu được đồ ăn, chẳng lẽ, còn không thể đi ra ngoài mua sao?
Anh bước nhanh đưa Nhiếp Thu Sính vào phòng ngủ, đặt lên trên giường: "Không cho phép lộn xộn nữa."
Nhiếp Thu Sính muốn ngồi dậy: "Em thật sự không đau nữa mà, trong bếp nấu cháo sắp được rồi, còn có cả cá hấp..."
"Anh đi làm cho, em không cần lo nữa."
Anh gọi một tiếng: "Thanh Ti..."
Thanh Ti từ ngoài cửa chạy vào: "Chú, có chuyện gì vậy ạ?"
Vừa rồi Thanh Ti ở phòng khách tận mắt nhìn thấy Nhiếp Thu Sính được Du Dực bế vào phòng ngủ, trong ánh mắt cô bé lấp lánh, nó cảm thấy mình sẽ nhanh chóng có cả ba và mẹ thôi.
Trong lòng Thanh Ti vẫn luôn lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng sẽ có một ngày được thật sự gọi chú Du là ba.
Gia đình mà nó luôn thầm ao ước, chính là như lúc này đây.
"Con ngồi ở đây trông mẹ con, đừng để cho cô ấy lộn xộn, mẹ con rất không nghe lời."
Thanh Ti ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Vâng, chú, con nhất định sẽ trông mẹ cẩn thận."
"Ngoan..."
Du Dực xoa đầu Thanh Ti, lườm Nhiếp Thu sính một cái, đi ra khỏi phòng ngủ.
Thanh Ti ngồi ở bên giường, gục xuống bên cạnh Nhiếp Thu Sính, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Mẹ, mẹ phải nghe lời nhé."
"Mẹ không sao mà..."
"Không phải, mỗi lần lúc mẹ đau bụng, con đều rất sợ hãi."
Nhiếp Thu Sính đưa tay lên ôm Thanh Ti vào lòng: "Mẹ uống thuốc rồi, sau này sẽ khá hơn."
Thanh Ti ôm chặt cổ Nhiếp Thu Sính: "Mẹ phải uống thuốc đúng giờ, phải nghe lời chú nói, mẹ biết chưa?"
"Ừ, mẹ biết rồi."
Du Dực tiến vào, "Ăn cơm đi."
Nhiếp Thu Sính muốn ngồi dậy đi, nhưng hai chân còn chưa chạm đất, cơ thể đã bay lên.
Du Dực bế cô đi ra ngoài, hai tay cô chống lên ngực anh: "Em chỉ hơi đau bụng một chút, chân em có sao đâu..."
Du Dực: "Nghe lời."
Thanh Ti: "Mẹ nghe lời."
Một lớn một nhỏ cùng nói một lúc, làm cho Nhiếp Thu Sính lập tức ngậm miệng, mím mím môi, hiện tại Thanh Ti đã hoàn toàn chạy sang đứng cùng chiến tuyến với Du Dực, không thân với cô nữa rồi...
Cô hơi ngọ nguậy trong ngực Du Dực, kết quả, trên mông lập tức bị đánh một cái.
Nhiếp Thu Sính lập tức cứng người, trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Du Dực, anh ấy... anh ấy...