Bên trong nhà xưởng cũ nát bị bỏ hoang, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu bên ngòai, trong bóng tối chỉ có một tia sáng duy nhất lập loè loé sáng.
Bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn không ngừng loé sáng, đem khuôn mặt kì lạ của Lâm Hạo chiếu sáng.
Hai mắt Lâm Hạo lạnh lẽo nhìn Ôn Hướng không còn chút ý thức nằm dưới chân mình.
Anh ta đột nhiên dừng tay, nghiêng đầu, sờ vào khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ của Ôn Hướng Dương.
Hướng Dương, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì đã không ra nông nổi này.
Cô vẫn như trước, tại sao cái gì cô cũng không nghe theo lời tôi?
Bây giờ, cô không phải là sắp trở thành người phụ nữ của tôi sao?
Trong mắt Lâm Hạo mang theo nối tiếc, giống như đau lòng sờ vào khuôn mặt Ôn Hướng Dương, tiến lại gần khuôn mặt bị anh ta đánh đến sưng cả lên.
Đôi môi mà anh ta mong muốn đã lâu khuôn mặt ngày càng tiến gần, càng lúc càng gần…
Không ngờ vào lúc này —
“Phanh!”
Phía sau Lâm Hạo đột nhiên truyền đến một tiếng súng!
Bất tình lình lại có tiếng súng vang lên khiến Lâm Hạo giật mình nhanh chóng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nghiêm Hân đã được cởi trói, chật vật đứng trước ghế, đang cướp lấy súng trong tay Trần Vân Hi.
Nghiêm Hân lại có thể tự mình cởi trói?
Một lần nữa bị ngăn cản chuyện tốt, hai mắt Lâm Hạo đỏ rực càng thêm lạnh lẽo.
Thời điểm Trần Vân Hi và Nghiêm Hân đang tranh đọat súng, Lâm Hạo nhặt viên gạch dưới đất lên, nhìn về phía Nghêm Hân và Trần VânHi đi qua.
Trần Vân Hi thấy Lầm Hạo đang đi đến chỗ cô, cô ta liền nhìn chằm chằm Nghiêm Hân, ánh mắt tràn đầy vui sướиɠ khinh thuờng khi cảm thấy có người sắp gặp họa.
Ha ha, Nghiêm Hân, cô cho rằng mình là Ôn Hướng Dưng sao? Còn muốn cướp súng trong tay tôi?
Quả thực không biết tự lượng sức mình!
Nghiêm Hân biết Lâm Hạo đang tới gần, nhưng mà do cô bị trói quá lâu, mới vừa dùng hết sức lực để cởi trói, vì để cắt đứt dây thừng, lòng bàn tay cũng bị dao cắt qua, hiện giờ tay cô đều là máu, căn bản không phải là dối thủ của Trần Vân Hi.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Hốc mắt Nghiêm Hân ửng đỏ không ngừng mắng chửi.
Cô muốn cứu Hướng Dương, cô muốn cứu Hướng Dương!
Sau khi nhìn thấy Ôn Hướng Dương đang bất tĩnh ngã dưới đất, cơn tức giận hòan tòan bộc phát, cô hét lớn một tiếng, đột nhiên hồi sức huớng về phía Trần Vân Hi, đạp thật mạnh vào đầu gối chân Trần Vân Hi.
Trần Vân Hi vẫn luôn coi thuờng Nghiêm Hân, thế cho nên đầu gối tê dần, không kịp phản ứng cả người liền bị Nghiêm Hân gạt ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy Trần Vân Hi ngã xuống đất, ánh mắt Nghiêm Hân mừng như điên.
Thật tốt quá!
Một chân đạp lên ngực Trần Vân Hi, đạp lên mặt, hung hăn dẫm, dẫm một cách tàn bạo.
“A!” Ngực Trần Vân Hi bị dẫm, đau quá cô ta liền la lớn, duỗi tay ngăn cản, nhưng không có thời gian cướp lấy súng.
Nghiêm Hân nhân cơ hội đem súng cướp lấy.
Thật tốt quá, thật tốt quá, cô đã cướp được súng.
Hướng Dương, Hướng Dương, chúng ta sẽ không sao.
Nghiêm Hân đang dẫm đạp Trần Vân Hi, đem súng cướp lấy, nhưng mà, thời điểm đang vui mừng muốn khóc, ” phốc” một âm thanh lãnh khốc vang lên trong nhà xưởng yên tĩnh.
Nghiêm Hân chỉ cảm thấy đầu mình truyền đến một cơn đau nhói, cô thậm chí chưa kịp sử dụng súng, liền cứ như vậy cầm súng trong tay cùng ngã xuống.
Lâm Hạo hung hăng đạp Nghiêm Hân, có chút bất mãn trừng mắt liếc nhìn Trần Vân Hi một cái.
Cô vừa mới bị Nghiêm Hân gạt ngã, bị cướp lấy súng, Lâm Hạo còn đối xử với cô như vậy, Trần Vân Hi nhịn cơn tức giận đối với Nghiêm Hân xuống, từ trên mặt đất bò dậy, đi đến trước mặt Lâm Hạo cười làm lành, trấn an Lâm Hạo nói:
” Ôn xã, chúng ta không nên vì con tiện nhân này làm mất thời gian. Chúng ta còn có chuyện phải làm.”
Trần Vân Hi nói, còn dùng thân thể cọ sát vào người Lâm Hạo, khiến Lâm Hạo nhìn về hướng Ôn Hướng Dương bên kia.
Ở trong thế giới của Trần Vân Hi, đàn ông là một lòai sinh vật hà tiện.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô biết rất rõ ràng, trong lòng Lâm Hạo ít nhiều vẫn còn hình bóng của Ôn Hướng Dương.
Mà theo cô biết về đàn ông, Lâm Hạo vốn dĩ còn vương vấn Ôn Hướng Dương, là bởi vì anh ta không có được thân thể của Ôn Hướng Dương, chính vì vậy chỉ cần cô giúp Lâm Hạo thực hiện nguyện vọng này, nhất định Lâm Hạo sẽ không còn nhớ đến cô ta nữa.
Lâm Hạo thấy Trần Vân Hi hiểu chuyện như vậy, đối với chuyện vừa rồi Trần Vân Hi phạm sai lầm cũng không còn so đo nữa.
Lâm Hạo sờ vào nửa khuôn mặt bị thuơng của Trần Vân Hi, trầm giọng nói:” Coi chừng Nghiêm Hân.”
” Ông xã, anh yên tâm. Em tuyệt đối sẽ không cho cô ta có cơ hội quấy rầy anh.” Trần Vân Hi nhất quyết nói.
Lâm Hạo cười một cái, hôn Trần ân Hi một lúc, rồi lại đi về hướng Ôn Hướng Dương.
Lần này, vì tránh để chuyện tốt của anh ta bị phá vỡ, Lâm Hạo còn cố ý canh thời gian, cầm dây thừng đem Ôn Hướng Dương trói lại, còn đem quần áo của mình cởi ra sạch sẽ, để lộ cơ thể trần chuồng đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương.
Hướng Dương, lần này sẽ không còn có người có thể quấy rầy đến chúng ta…