“ŧıểυ Hân, chuyện này cậu trước đừng động. Hiện tại quan trọng nhất chính là quay về công ty ổn định công ty cùng những người khác, chuyện còn lại, để tớ xử lý.”
“Hướng Dương, cậu……?” Nghiêm Hân rõ ràng không tin Ôn Hướng Dương có thế lực áp xuống được tai tiếng lần này.
“ŧıểυ Hân, nghe tớ, cậu hiện tại lập tức về công ty đi.”
Nghiêm Hân chần chờ một giây, đáp ứng rồi xuống dưới: “Hảo, tớ đây liền trở về. Hướng Dương, chính cậu lái xe trở về, có thể chứ?”
“Ân.” Nhìn Nghiêm Hân bước nhanh rời khỏi chỗ này, Ôn Hướng Dương lúc này mới cau mày, nhe răng nhếch miệng lên, sam ngữ yên hạ khởi tay tới, thật đúng là trọng.
Cô hít sâu một hơi, còn “A a” hai tiếng, thanh thanh yết hầu, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mộ Lăng Khiêm, việc này trừ bỏ Mộ Lăng Khiêm, cô không biết còn có ai có thể xử lý. Điện thoại gọi đi, chính là cũng không có người tiếp, tiếng trả lời máy móc vang lên“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc đươc, xin quý khách gọi lại sau.”
Đang ở chế độ trò chuyện? Hay là đã có người đem chuyện này nói cho Mộ Lăng Khiêm, Mộ Lăng Khiêm đang ở xử lý? Ôn Hướng Dương cắt đứt điện thoại, hy vọng như thế. Động tác của cô có chút thong thả từ chỗ mình mới ngồi đứng lên, kết quả chân có chút chịu không nổi lực, chút nữa liền quỳ xuống mặt đất, may mắn lúc này có người duỗi tay đỡ cô một phen.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người nam nhân trước mắt mang kính râm, chỉ có thể nhìn đến nửa khuôn mặt, có chút kinh ngạc: “Diệp Ảnh?”
“Ôn ŧıểυ thư.” Diệp Ảnh đem Ôn Hướng Dương đỡ lên, liền lui ra phía sau một bước, bảo trì khoảng cách.
“Anh như thế nào lại ở chỗ này? Anh tới từ lức nào? Chuyện vừa rồi, anh đều……”
“Để tôi đưa cô trở về.”
“Mộ thiếu anh ấy……” Ôn Hướng Dương nhìn Diệp Ảnh, trong lòng có một loại bất an mãnh liệt: “Anh……” Diệp Ảnh không phải từ lúc bắt đầu liền đi theo tôi chứ, còn tùy thời đem sự tình của tôi báo cho Mộ Lăng Khiêm đi?
Diệp Ảnh dường như là biết Ôn Hướng Dương nghi hoặc, mở miệng nói: “Đúng vậy. Ông chủ nói, nếu cô muốn bị đánh, khiến cho cô hảo hảo đau.”
Ôn Hướng Dương: “……”“Kia ŧıểυ Lam ……”
“Người xử lý việc của Lý ŧıểυ thư đã đi xuống lãnh phạt. Cho nên, cô nếu muốn quản, liền tự mình gọi điện thoại cho ông chủ.” Diệp Ảnh nói đến nơi này, tạm dừng một chút nói: “Ôn ŧıểυ thư, cô tốt nhất nghĩ kỹ lại chút, tâm tình của ông chủ giống như không tốt lắm.”
Nghĩ kỹ?
Ôn Hướng Dương không biết chính mình nên làm cái gì, có thể giúp ŧıểυ Lam đè ép tai tiếng chỉ có Mộ Lăng Khiêm, đây là việc giữa cô cùng Mộ Lăng Khiêm, liền tính muốn mắng ai, cô cũng nhận! Ôn Hướng Dương lại lần nữa lấy di động ra, ấn hạ số điện thoại của Mộ Lăng Khiêm. Lần này điện thoại thực mau liền chuyển được, chỉ là Mộ Lăng Khiêm không nói lời nào, Ôn Hướng Dương có chút không dám nói lời nào.
“Mộ thiếu……” Ôn Hướng Dương mới vừa hô một tiếng, di động kia đầu liền truyền đến âm thanh của Mộ Lăng Khiêm không có một tia độ ấm: “Bị đánh tư vị như thế nào?”
Không biết vì cái gì, nghe được thanh âm của Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương mạc danh có chút ủy khuất, tên hỗn đản này! Biết cô bị đánh, không quan tâm cô cũng không tính đi, còn dùng loại miệng lưỡi này cùng cô nói chuyện, tên hỗn đản! Chính là, hiện tại không phải thời điểm cho cô ủy khuất, hiện tại quan trọng nhất chính là việc của ŧıểυ Lam.
“Mộ thiếu, việc của ŧıểυ Lam……”
Ôn Hướng Dương nói còn chưa nói xong, thanh âm Mộ Lăng Khiêm liền truyền tới: “Cô muốn tôi làm cái gì?”
“Tôi……”
“Muốn để tôi công bố ŧıểυ Lam là vị hôn thê của tôi? Muốn mượn việc này làm lời đồn tự sụp đổ?”
Ôn Hướng Dương nghe được Mộ Lăng Khiêm nói, có chút ngạc nhiên, trong lòng cô xác thật là tưởng như vậy, anh cùng ŧıểυ Lam chính là vị hôn phu thê, anh công bố tin tức này sẽ giúp ŧıểυ Lam giải trừ nguy cơ lần này.
Tuy rằng trong lòng có điểm không muốn, nhưng là Ôn Hướng Dương vẫn là mở miệng nói: “Đúng vậy.”
Nói xong lời này, Ôn Hướng Dương như là đang đợi thẩm phán phán lời cuối cùng, cắn môi, nhắm hai mắt lại.