Trên đường bị áp giải tới nhà giam, Mai Thiến vắt hết óc, nhìn đến bên người ình chỉ có một bảo an, cô ta cố ý hướng tới chỗ ngồi bên cạnh bảo an ngã xuống, dùng thân thể của mình đi cọ cái phía dưới của bảo an. Cô ta vận khí thật tốt, vừa lúc gặp phải một người háo sắc. Cô ta chỉ cần chủ động thông đồng một chút, hai người thực mau liền có phản ứng. Bảo an kia gấp gáp đem xe chạy đến một chỗ không người, hai người liền làm ngay ở trên xe.
“Nga…… Hảo…… Bổng…… Nga……”
Mai Thiến mấy năm nay đã từng trải qua biết bao nhiêu loại nam nhân cho nên việc hầu hạ nam nhân rất có tay, thực mau liền dùng các loại thủ đoạn đem bảo an hầu hạ thoải mái dễ chịu.
Xong việc, Mai Thiến dựa vào người bảo an, vẽ xoắn ốc, thanh khí nói: “Đừng đưa em đi chỗ nhà giam, em lưu lại bồi anh, có được không?”
“Ngươi này ŧıểυ hóa này!” Bảo an lại muốn thêm lần nữa, Mai Thiến như ý nguyện giữ lại di động của cô ta.
“Thân ái, em mới vừa nãy ăn hơi nhiều, em có thể đi WC một tí hay không?” Mai Thiến mị nhãn như tơ nói.
Bảo an nhìn Mai Thiến như vậy dục hỏa đốt người, lôi kéo cô đến một cái WC.
Lại là một phen nữ xướng nam đa͙σ, Mai Thiến rời khỏi bảo an gọi điện thoại di động cho một vài người, thanh âm cực độ âm lãnh nói: “Uy, Lâm Hạo, anh không phải muốn biết Ôn Hướng Dương hiện tại ở nơi nào sao? Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh cần thiết đáp ứng yêu cầu của tôi, sau khi anh đạt tới mục đích của mình sau đó phải giúp tôi giết chết nữ nhân kia!”
Mộ mậu bách hóa.
Rời khỏi câu lạc bộ quyền anh, Nghiêm Hân liền muốn lái xe đem Ôn Hướng Dương đưa đến bệnh viện nhưng Ôn Hướng Dương lại nói cái gì đều không đi, thậm chí còn không muốn đi đến nhà của Nghiêm Hân.
Lý Lam Hi đề nghị đi đến nhà cô, Ôn Hướng Dương lại cũng chỉ là lắc đầu: “ŧıểυ Lam, ŧıểυ Hân, cậu ấy xuống tay không phải dung hết sức, tớ lúc này chỉ là thoạt nhìn nghiêm trọng thôi, kỳ thật tớ một chút đều không có việc gì.”
“Hướng Dương, còn không nghiêm trọng, cậu xem cậu đi……” Nghiêm Hân nhìn đến Ôn Hướng Dương mặt mũi bầm dập bộ dáng, hốc mắt lại đỏ.“ŧıểυ Hân, cậu lại không phải không biết người tớ là làm bằng sắt. Thật không đáng ngại đâu.” Ôn Hướng Dương cười, còn đánh chính mình hai cái. Hành động đó của Ôn Hướng Dương làm Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi sợ tới mức vội vàng ngăn trở cô lại.
Đúng lúc này, di động Lý Lam Hi vang lên, Lý Lam Hi bắt điện thoại, nghe được thanh âm của đối phương, cô mở miệng liền nói: “Cậu đợi lát nữa đi trước tớ mang theo bác sĩ lại đây.”
“ŧıểυ Lam, cậu ở chỗ này chiếu cố cho Hướng Dương, tớ đi mua chút thuốc.” Nghiêm Hân biết tính tình của Ôn Hướng Dương, lấy lùi làm tiến nói.
“Ân, hảo.”
Chờ Nghiêm Hân mua thuốc trở về liền nhìn thấy Ôn Hướng Dương cùng Lý Lam Hi bên người có nhiều hơn hai người, chuẩn xác mà nói là hai người một nam một nữ.
Chỉ là nữ nhân tóc dài kia, so với Lý Lam Hi cao một mét bảy còn cao hơn, ít nhất đến có 1 mét 8, chẳng lẽ đó là bằng hữu của Lý Lam Hi? Nghiêm Hân cầm thuốc đi qua liền thấy vết thương trên mặt Ôn Hướng Dương đã được xử lý qua.
Ôn Hướng Dương nhìn Nghiêm Hân cười cười, vẫy tay nói: “Hai vị này là bằng hữu của ŧıểυ Lam.”
Nghiêm Hân vừa định chào hỏi, liền thấy nữ nhân kia xoay người, nhàn nhạt nhìn Nghiêm Hân liếc mắt một cái, đó là một gương mặt tinh xảo mái tóc mạc biện lại, nhưng có bộ ngực bằng phẳng, không tiếng động nhìn lại: Đây là cái nam nhân!
Lý Lam Hi nhìn biểu tình chấn kinh của Nghiêm Hân, cười ha ha nói: “Hướng Dương, cậu xem, ŧıểυ Hân cũng bị dọa sợ không nhỏ đâu nha.”
“Hướng Dương, ŧıểυ Hân, quên giới thiệu, đây là Vân Tam, là anh em với vị hôn phu của tớ.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một chút, khẩn trương theo bản năng ngẩng đầu nhìn người nam nhân đang đứng ở một bên, anh em của Mộ Lăng Khiêm…