“Chuyện gì vậy?” Di động mới vừa bị được kết nối,liền truyền tới tiếng nói từ tính mang theo một tia lười biếng chưa tỉnh ngủ của Mộ Lăng Khiêm.
Ôn Hướng Dương nghe thanh âm đó, mới nhớ tới, nếu Mộ Lăng Khiêm ở nước Mỹ, thời gian bên kia của hắn hẳn là nửa đêm,thời điểm hắn đang ngủ, đã bị cô đánh thức đi?
“Ách, Mộ thiếu, anh đang ngủ sao?” Ôn Hướng Dương chỉ là đã quên vấn đề sai giờ
“Ân, chuyện gì, nói đi.” Có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên Ôn Hướng Dương chủ động gọi điện thoại cho hắn, Mộ Lăng Khiêm nửa đêm bị đánh thức, nhưng cũng không có phát giận, còn mang theo thanh âm theo độc đáo lười biếng mở miệng nói.
Nếu đều đã đánh thức rồi, Ôn Hướng Dương dứt khoát liền nói.
“Mộ thiếu, là sự việc của ŧıểυ Lam. Tôi có thể nói, nhưng anh có thể hay không cam đoan, anh sẽ không đối ŧıểυ Lam phát giận, sẽ không đem chuyện này nói cho ŧıểυ Lam.”
Mộ Lăng Khiêm nghe được Ôn Hướng Dương mở miệng, nói chính là việc của ŧıểυ Lam, hắn hơi hơi nhíu mày, sắc mặt cũng có chút lạnh xuống, cô nửa đêm gọi điện thoại cho hắn, hắn cho rằng cô nghĩ tới hắn, lại không nghĩ rằng, mở miệng chính là vì chuyện của ŧıểυ Lam mà tìm hắn.
ŧıểυ nữ nhân này, thật là như thế nào thân mình không nuôi nổi còn lo chuyện bao đồng, nhưng hắn thật đáng chết, vẫn là nghĩ tới bao dưỡng cô.
“Nói”.
Ôn Hướng Dương nghe được thanh âm Mộ Lăng Khiêm bỗng nhiên rơi chậm lại vài độ, cả người cô đều run run một chút, chần chờ suốt một phút đồng hồ, mới mang ngữ điệu thỉnh cầu mở miệng nói: “ŧıểυ Lam nhận một vai diễn diễn, đa͙σ diễn kia thực ghê tởm tưởng chiếm tiện nghi của cô ấy, cô ấy sợ anh lo lắng, không dám nói cho anh. Anh có thể hay không hỗ trợ xử lý?”
“Ân”.
Mộ Lăng Khiêm đáp ứng xong, nhưng là giống như không có ý tứ muốn nói điện thoại.
Ôn Hướng Dương cũng không dám nói nhiều, cô bất đắc dĩ nhìn di động, cô giống như lại tự đào cái hố cho chính mình.
“Mộ thiếu, chuyện kia, tôi hẹn ŧıểυ Lam cùng ŧıểυ Hân. Nếu không, anh ngủ trước, tôi ……”
“Bang!” Ôn Hướng Dương nói còn chưa nói xong,đầu kia di động liền truyền đến một đa͙σ thanh âm như thứ gì vỡ vụn, trong lòng cô lộp bộp một chút, đang muốn dò hỏi phát sinh chuyện gì, liền phát hiện, điện thoại đã bị cúp.
Ôn Hướng Dương: “….”Cái bệnh nhân tâm thần này, chẳng lẽ lại phát bệnh?
Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu,gọi cho ŧıểυ Hân một cuộc điện thoại, nói cho ŧıểυ Hân,địa điểm gặp mặt, liền ra cửa.
Thời điểm Ôn Hướng Dương đến Trung tâm bách hoá thương mại Mộ thị, Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi đã tới rồi, hai người đang ngồi ở trong một quán trà sữa của trung tâm bách hoá, khăn quàng cổ của Lý Lam Hi che hơn phân nửa khuôn mặt, mặc dù có người hướng chỗ đó xem cô, nhưng tạm thời là không có người nhận ra cô đã tới.
Ôn Hướng Dương hướng hai người đi tới.
Ba người một đội, Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân liền ăn ý đem Lý Lam Hi đưa tới cửa hàng chuyên bán đồ trang điểm lấy danh nghĩa của tập đoàn Nghiêm thị đi mua đồ trang điểm,ý tứ Nghiêm Hân là, trước khi xác định Lý Lam Hi có thích hợp là người đại diện cho sản phẩm công ty của các cô hay không,vẫn phải bàn lại việc hợp tác.
Đương nhiên, đây cũng là có thể quang minh chính đại tới, nhưng liền sợ đến lúc đó Lý Lam Hi không thích hợp, các cô lại nói chuyện này trước tiên, làm Lý Lam Hi thất vọng.
Bách hoá Mộ thị,lần trước Ôn Hướng Dương đã tới, Mộ Lăng Khiêm còn đưa cho chủ của tất cả các cửa hàng trong trung tâm tâm bách hoá này ảnh chụp của Ôn Hướng Dương, làm cho ông chủ của các cửa hàng này khi nhìn thấy Ôn Hướng Dương, toàn bộ đều cho chiết khấu thấp nhất.
Mà chủ các cửa hàng nhà Nghiêm Hân cũng nhận thức Nghiêm Hân.
Chủ tiệm lúc này vừa thấy hai vị đại ŧıểυ thư đều tới, còn có một người che mặt, thấy không rõ diện mạo, nhưng dáng người cao gầy nóng bỏng tịnh muội, hắn vội vàng tiến lên nói: “ŧıểυ……”
Nghiêm Hân thấy chủ tiệm muốn tới tiếp đón, cô vội vàng ngăn lại.Có thể ở chỗ này ông chủ
cửa hàng, không ai là không có một chút nhãn lực? Chủ tiệm xem đã hiểu ý tứ Nghiêm Hân, hắn cũng là người tâm cơ linh động, cười lại hỏi: “Không biết ba vị ŧıểυ thư muốn xem cái gì?”
“ŧıểυ Lam, cô có cái gì nghĩ muốn mua không?” Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân đều nhìn phía Lý Lam Hi.
Lý Lam Hi thấy hai người ân cần như vậy, cô đều có chút ngượng ngùng. Nghiêm Hân nhân cơ hội liền giúp Lý Lam Hi giới thiệu các sản phẩm mới nhất, còn nhanh tay lẹ mắt đưa cho Lý Lam Hi một món đồ rất thời thượng.
Lý Lam Hi thấy Nghiêm Hân đối với cô tốt như vậy, cô mang đồ trong tay theo,ánh mắt nhìn Nghiêm Hân không có xa cách như trước kia, nhưng ngoài miệng vẫn là muốn nói: “Cô đừng tưởng rằng ngươi nịnh bợ tôi, tôi liền sẽ thích cô giống như thích Hướng Dương.”
Ba người đang nói,hai người người đại diện liền đi tới, hai người này vừa xuất hiện ở trước mặt các cô, nguyên bản trên mặt mang theo tươi cười Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân, ánh mắt đều lạnh xuống dưới.