“Việc này cùng cô không có quan hệ.” Diệp Ảnh một ngày hai mươi tiếng đồng hồ đều đi theo Mộ Lăng Khiêm, căn bản không có khả năng và thời gian để biết có người dùng danh nghĩa của anh ta làm xằng làm bậy.
Huống chi, Diệp Ảnh là người của Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương cũng không cho rằng bản thân mình có tư cách trừng phạt Diệp Ảnh.
“Diệp Ảnh, có thể cùng anh thương lượng việc này không?”
“Ôn ŧıểυ thư, mời nói.”
“Sự tình hôm nay, chúng ta ai cũng không lộ ra với Mộ thiếu lộ ra nửa chữ, coi như đêm nay hết thảy mọi việc cũng chưa từng xảy ra.”
Diệp Ảnh nghe nói như thế, nhíu mày ngẩng đầu, nhìn về phía Ôn Hướng Dương: “Ôn ŧıểυ thư, cô……”
“Cám ơn.” Đây là lần đầu tiên Diệp Ảnh cảm tạ người khác, “Tôi cam đoan về sau sẽ không phát sinh loại sự tình này.”
“Không cần cảm tạ.” Ôn Hướng Dương cười nói, “Tôi cũng không nghĩ cho anh ta biết tôi tới quán bar. Anh biết người kia nhà anh mà, động một chút là nổi giận, quá khủng bố.”
Diệp Ảnh biết Ôn Hướng Dương nói như vậy, là muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý của anh, trong mắt anh ta có một chút cảm kích.
“Đúng rồi, Diệp Ảnh, anh có thể giúp tôi đem cái di động lấy lại được không? Mới vừa bị người bảo vệ đánh tôi cầm đi.”
Cái di động này là bảo bối của Ôn Hướng Dương, trân trọng đến mức dám đi tìm Mộ Lăng Khiêm một mình đấu tranh.
Việc này, Diệp Ảnh cũng có biết một ít.
Cho nên, mgay sau khi Ôn Hướng Dương vừa mở miệng, Diệp Ảnh liền đem một bộ di động từ túi anh ta đem ra, “Ôn ŧıểυ thư, cô nhìn xem có phải hay không là cái di động này?”
“Là nó, chính là cái này, cám ơn anh.” Ôn Hướng Dương kiểm tra rồi nói, may mắn di động không bị hư.
“Ôn ŧıểυ thư, cô chờ một lát, tôi đi vào xử lý tốt bọn họ, liền đưa cô trở về.”
“Được.”
Ôn Hướng Dương nhìn Diệp Ảnh đi vào, lần này cô không có đi xa, mà là dựa vào tường bên ngoài chờ Diệp Ảnh.
Xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, cô rõ ràng nghe được thanh âm thảm thiết của người bị đánh bên trong, cô hướng bên trong liếc mắt một cái, không xem còn tốt, vừa nhìn liền thấy cái người bảo vệ vừa đánh cô kia bây giờ trên mặt không còn đến một khối thịt lành lặn, mười ngón tay như là bị người ta bẻ gẫy tận gốc, vặn vẹo buông thõng xuống.....
Ôn Hướng Dương, “……”
Nhìn đến thủ đoạn này của Diệp Ảnh, Ôn Hướng Dương trong lòng kinh hoảng run sợ, đồng thời lại cũng nảy lên một cỗ cảm giác thống khoái.
Hay là tại cô đi theo tên hõin đản Mộ Lăng Khiêm kia lâu rồi, cũng bị ảnh hưởng tâm lý biến thái của hắn?
Chết tiệt!!
Ôn Hướng Dương dùng sức lắc lắc đầu, thu hồi tầm mắt, nghiêm trang đứng thẳng thân mình, cô chính là một mỹ nữ an tĩnh ôn nhu!
Diệp Ảnh khoa tay mươi phút đem bên người bên trong xử lý, giám đốc quán bar này cũng không dám ngăn một người có quyền lợi, nhưng những người khác cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, chính là nhát gan sợ phiền phức, không có một người có thể kham nổi trọng trách.
Cái này quán bar là do Mộ Lăng Khiêm giao cho Diệp Ảnh toàn quyền phụ trách, nhân sự thay đổi, tự nhiên cũng là Diệp Ảnh làm chủ.
Diệp Ảnh còn đang lo lắng bây giờ nên từ nơi nào tuyển chọn người thích hợp, liền nghe được Ôn Hướng Dương chần chờ mở miệng nói, “Diệp Ảnh, quán bar có phải còn cần người không? Có thể đem Triệu tỷ tìm trở về không?”
“Triệu tỷ?” Diệp Ảnh cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
“Ân, trước kia là phó giám đốc nơi này.”
“Ôn ŧıểυ thư, cô……” Diệp Ảnh nghe được Ôn Hướng Dương quen thuộc như thế, còn xuất hiện ở chỗ này, anh ta không thể không hoài nghi.
“Ách.” Ôn Hướng Dương thấy chính mình bị hoài nghi, cô cười mỉa nói, “Tôi khi nào tâm tình không tốt, liền thích đến quán bar thả lỏng, cho nên……”
Diệp Ảnh vẫn là có chút hoài nghi, nhưng là tưởng tượng đến ông chủ nhà mình là ở Mộ Sắc gặp được Ôn Hướng Dương, nghi ngờ liền tiêu tan.
“Ôn ŧıểυ thư, cô tâm tình không tốt, chính là bởi vì……”