Trần Vân Hi nhìn tới biểu tình của Ôn Hướng Dương,lòng tràn đầy hận ý đáy mắt xoẹt một đa͙σ khói mù nhưng trên mặt vẫn cười nói “Hướng Dương chúng ta đừng đứng bên ngoài vào trong thôi”.
Trần Vân Hi lại kéo cánh tay Ôn Hướng Dương lại không nghĩ rằng Ôn Hướng Dương lại lần nữa né qua đi,lại còn lạnh mặt nhìn chằm chằm cô ta nói “Có chuyện gì,nói luôn tại đây”.
Tươi cười trên mặt Trần Vân Hi khó có thể bảo trì được,cô ta gắng gượng mỉm cười nói “Hướng Dương.Vị kia người biét tin tức của em trai cậu,hiện đang ở bên trong.Cậu…”
“Được,tốt thôi”Ôn Hướng Dương giơ cao khoé miệng “Vậy cô đi vào trước hỏi qua vị kia một chút,hắn ta gặp em trai tôi ở đâu?Trên mặt em trai tôi có đặc điểm gì?”
“Này …”(**jen**)
Trần Vân Hi Vẫn cho rằng Ôn Hướng Dương là đứa con gái yếu đuối ngu ngốc,cô ta không những cướp đi Lâm Hạo từ trong tay Ôn Hướng Dương lại còn làm bại hoại thanh danh Ôn Hướng Dương,Ôn Hướng Dương vẫn không có đối kháng với cô ta.
Hôm nay cô ta dùng một lí do sứt sẹo để hẹn gặp Ôn Hướng Dương,Ôn Hướng Dương thật đúng là tới.
Nhưng chính là biểu hiện hiện tại của Ôn Hướng Dương khiến cho Trần Vân Hi không dám xem thường Ôn Hướng Dương.
“Hướng Dương vậy cậu trước cứ từ từ,tớ đi vào trong hỏi một chút”.Trần Vân Hi cười cười,xoay người,bước vào đáy mắt vô vàn hận ý,Ôn Hướng Dương là tự mày tìm tới,mềm không ăn được,đừng trách tao dùng ngạnh.
Ôn Hướng Dương nhìn đến biểu hiện của Trần Vân Hi liền hiểu ra Trần Vân Hi biết được tin tức của Thiệu Tuấn chỉ là ngụy trang.
Nói không thất vọng thì cũng không hẳn trong lòng vẫn có một chút.
Cô lấy di động ra,liền tìm đến số của Mộ Lăng Khiêm,bấm nút gọi.
“Uy”.Rất nhanh từ đầu điện thoại kia truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Mộ Lăng Khiêm.Ôn Hướng Dương trầm mặc,cô không biết nên nói cái gì.Cô cố ý ứng ước,nói cho Mộ Lăng Khiêm biết cô tới nơi này,gần nhất để xem Trần Vân Hi làm cái quỷ gì,có thật hay không biết tin tức của Thiệu Tuấn.
Thứ hai,cô muốn biết có nữ nhân khác Mộ Lăng Khiêm còn có hay không ngăn cản cô tới loại địa phương này,còn có thể hay không tới “ Cứu nàng”.
“Liền chưa thấy nữ nhân nào ngu xuẩn như cô”. Ôn Hướng Dương trầm mặc đổi lấy thanh âm ghét bỏ của Mộ Lăng Khiêm.Chỉ là thanh âm này không giống như là truyền từ di động ra?
Ôn Hướng Dương ngạc nhiên,khó hiểu ngẩng đầu lên,liếc mắt nhìn xuyên thấu qua đám người,thấy nam nhân kia như hạc giữa bầy gà,đứng cạnh chiếc MayBach cả người tràn ra khí tràng lạnh nhạt.
Mộ…
Mộ Lăng Khiêm!
———————-
Hắn là đến đây lúc nào?
Mộ Lăng Khiêm cầm điện thoại,từng bước vững vàng hướng phía Ôn Hướng Dương cất bước đi tới.
Ôn Hướng Dương ngơ ngác nhìn người nam nhân từng bước đi về phía mình,tại đây náo nhiệt cùng tạp âm bên ngoài quán bar một khắc phảng phất như tất cả đều biến mất không thấy,trong thế giới chỉ còn cô và người nam nhân kia.
Mộ Lăng Khiêm cố ý không ngăn cản Ôn Hướng Dương kì thật là muốn cho cô mệt,muốn cho cô một chút giáo huấn nho nhỏ nhưng rốt cuộc vẫn là không yên tâm.
Hắn còn thấy ŧıểυ nữ nhân nào đó vẫn đứng ngốc ở kia,trên người cô mặc một cái váy liền thân,dáng người mạn diệu kiều xảo dẫn tới không ít ánh mắt nam nhân xung quanh đảo quanh trên người cô không những thế cô còn không tự biết.
Quả thực xuẩn đến hết thuốc chữa!
Hắn trầm thấp hạ con ngươi,cởi Âu phục trên người đem khoác lên người cô
“Anh..”Chóp mũi tràn đầy hương vị Mộ Lăng Khiêm,dựa gần nam nhân trước mắt như vậy,Ôn Hướng Dương một lòng kinh hoàng,bóng đêm mê li,nam sắc mê người,cô có chút xúc động.
Ôn Hướng Dương chính vì ý niệm xấu xa này của mình có chút thẹn,cô đỏ mặt,ngạo kiều đứng,cô chính là người có tiết tháo.
Chính là giờ phút này cô cảm thấy hắn thật Tuấn tú…