Ôn Hướng Dương nhìn phía La Phong, thấy hắn trong mắt tràn đầy thành khẩn cùng chân thành tha thiết, lại nghĩ vậy nhưng là đang ở giữa sườn núi, liền đáp ứng rồi xuống dưới, “La tiên sinh, vậy phiền toái anh đưa tôi đến trạm xe buýt dưới chân núi.”
“Hảo.” La Phong thấy Ôn Hướng Dương không muốn hắn biết chỗ ở của mình, hắn cũng không có cưỡng cầu.
Ôn Hướng Dương trở về biệt thự, biệt thự vẫn là trống rỗng, lạnh như băng, cô mở đèn, ánh đèn sáng lên, nhưng tại đây ban đêm, vẫn là có chút lạnh, lạnh đến nỗi cô cảm thấy cái này biệt thự quá lớn, đến nỗi cô muốn dọn về ŧıểυ chung cư của cô ngày xưa.
Cô cũng không biết chính mình muốn làm cái gì.
Chỉ là ngồi vào trên sô pha, cô đột nhiên liền không muốn động đậy.
Cô cũng không nghĩ về phòng.
Cô cứ như vậy, một người ngồi ngây người trên sô pha, mở ra đèn, nhìn trần nhà phát ngốc.
Ôn Hướng Dương không biết chính mình là khi nào ngủ, chỉ là ngày hôm sau tỉnh lại, cô mở to mắt, phát hiện chính mình thế nhưng là ở trong phòng.
Cô có chút buồn bực, Cô là khi nào trở lại phòng?
Cô ngồi dậy, liền thấy trên sô pha bên cạnh có một bộ âu phục, đó là quần áo của Mộ Lăng Khiêm.
Ôn Hướng Dương xuống giường, đi đến trước sô pha, cầm lấy bộ âu phục trên sô pha, mở cửa, đi rồi đi xuống.
Mới vừa đi đến cửa thang lầu, liền nhìn thấy bên trong nhà ăn, một người mặc chiếc áo sơ mi đen ngồi đó, mặt mày rõ ràng, khuôn mặt của Mộ Lăng Khiêm lạnh lùng đang ngồi ở trên bàn cơm uống nước sôi để nguội, xem báo chí.
Ôn Hướng Dương đứng ở cửa thang lầu, không có đi xuống.
Cô không biết người đàn ông này trở về khi nào, cô cũng không biết hắn là khi nào đem cô ôm về trong phòng.
Mộ Lăng Khiêm nghe được cửa thang lầu có tiếng vang, hắn ngẩng đầu nhìn phía Ôn Hướng Dương.Thấy cô một thân áo ngủ màu trắng đơn bạc che không được thân thể đứng ở chỗ đó nhìn hắn, hắn trầm mắt đứng lên, cất bước đi đến trước mặt cô, lấy bộ tay trang mà cô đang cầm trong tau, cánh tay dài duỗi ra, liền đem cả người cô bọc vào bộ tây trang to như vậy.
Hắn trầm thấp lên tiếng nói ở bên tai cô, “Trở về khi nào? Đã trở lại, như thế nào không gọi điện thoại cho tôi?”
Ôn Hướng Dương bị bọc đến cũng chỉ dư lại một cái đầu, cô không có trả lời Mộ Lăng Khiêm hỏi chuyện, mà là ma xui quỷ khiến hỏi câu, “Anh không cần ở cùng Lý Lam Hi sao?”
Lời này của Ôn Hướng Dương, làm cho Mộ Lăng Khiêm vốn đang cài nút thắt cho Ôn Hướng Dương tay run lên một cái.
Ôn Hướng Dương nhận thấy được biến hóa của Mộ Lăng Khiêm, cô nhấp nhấp khóe miệng, theo sau ngẩng đầu, lộ ra một cái sáng lạn tươi cười nói, “Mộ thiếu, ngài nếu là vội, hoặc là không có phương tiện để trở về, có thể không cần trở về.”
“Cô nói cái gì?” Mộ Lăng Khiêm nghe nói như thế, trầm hạ con ngươi.
Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm thình lình trở nên lạnh lẽo dọa cả người run run hạ, cô vội vàng cười làm lành nói, “Tôi là lo lắng anh qua lại bôn ba, thân mình ăn không tiêu.”
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương một bộ chấn kinh bộ dáng, hắn lạnh lùng quét mắt trước cô gái nhỏ, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói, “Đừng cả ngày miên man suy nghĩ, thân thể của tôi thật sự rất tốt, cô nếu là muốn thử xem, tôi không ngại hiện tại liền tới thử xem.”
Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm ánh mắt cùng lời nói cấp kinh tới rồi.
Cô vội vàng lùi lại một bước, bưng kín thân thể của mình, lảng sang chuyện khác nói, “Mộ thiếu, thời gian không còn sớm. Anh hôm nay không muốn đi làm? Anh muốn ăn không? Nếu không, tôi đi làm bữa sáng cho anh?”
Mộ Lăng Khiêm nghe được Ôn Hướng Dương nói những lời này, nhìn cô một cái, ánh mắt như thể đang nhìn một đứa ngốc.
“Ta hôm nay không ra đi.”
Nói xong, mỗ đại tổng tài liền cao lãnh trở về phòng, còn không vui đóng lại cửa phòng.
Ôn Hướng Dương nhìn cửa phòng đóng chặt, bĩu môi, hắn đối với cái người tên Lý Lam Hi kia khẳng định không phải loại thái độ này, đều là do cô đáng thương, đều là do cô xui xẻo, chính mình tìm đường chết, tự đem chính mình đưa tới cho hắn để hắn coi mình như một ŧıểυ nô lệ, còn muốn phụ trách ấm giường, phát tiết cảm xúc.