La Phong dự định sẽ ăn tại nhà hàng ở thành Nam của Nam Đức, nhà hàng đó nằm ở giữa sường núi giữa sườn núi, toàn bộ nhà hàng lấy cơm Tây là là món chủ đa͙σ, hoàn cảnh ở lộ thiên có cơm Tây, bóng đêm, ánh đèn, âm nhạc, tự nhiên làm cho nó mang hơi thở của sự lãng mạn, là nơi mà những người thành công ở Nam Đức thị dẫn người yêu tới tiêu tiền, cũng là nơi có phí cao nhất.
Vừa đến nơi, La Phong liền thân sĩ giúp Ôn Hướng Dương mở cửa xe, đem Ôn Hướng Dương mời xuống xe. Ôn Hướng Dương có chút không quen, nhưng vẫn là đối La Phong gật gật đầu, lấy kỳ cảm tạ, ôm ŧıểυ Loli xuống xe, vào nhà ăn.
Đi vào nhà ăn, được đưa tới lộ thiên, trên bàn cơm ngồi xuống, trên bàn cắm một vài ngọn nến, bên cạnh người là những người trên tay đang kéo đàn violon, tuy nói là ở lộ thiên hoàn cảnh có ích cơm, nhưng giữa mỗi vị khách đều cách nhau một tấm bình phong, tránh cho sẽ không quấy rầy đến đối phương, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp nhà hàng này đúng là một nhà hàng đặc sắc.
Ôn Hướng Dương ngồi ở trên chỗ ngồi, nhìn thấy bầu không khí như vậy, cô chẳng những cảm thấy trong lòng đặc biệt không thoải mái không thoải mái, mà trên mặt cũng có chút xấu hổ, cô thấy đúng ra, La Phong thật không thích hợp để mời cô đến nhà hàng có bầu không khí như thế này để ăn cơm.
“Cô giáo Ôn, cô nhìn xem có cái gì muốn ăn?” La Phong vẫn là thực thân sĩ, Ôn Hướng Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp nhận thực đơn La Phong đưa qua, tùy tiện chọn một vài món ăn, lại hỏi ŧıểυ Loli thích ăn cái gì.
ŧıểυ Loli cả đêm đều thật cao hứng, bé thấy Ôn Hướng Dương hỏi mình thích ăn cái gì, bé chỉ vào món ốc sên ở trên thực đơn, vui vẻ nói, “Cô Dương Dương, con muốn ăn ốc sên.”
“Ách……”
Ôn Hướng Dương bị ba của ŧıểυ Loli này yêu thích đã làm cho có chút cũng chưa về thần, đợi cô lấy lại tinh thần, cô nhìn ŧıểυ Loli, dùng miệng lưỡi thương lượng nói, “Viên Viên, những bạn nhỏ nên ăn nhiều rau dưa, chúng ta gọi thêm một phần salad rau dưa, được không?”
ŧıểυ Loli nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười thật tươi, giòn sinh trả lời nói, “Hảo.”
La Phong đang xem đến Ôn Hướng Dương cùng con gái chính mình hỗ động thời điểm, ngước mắt nhìn phía Ôn Hướng Dương, nhìn đến chính là khuôn mặt ôn nhu điềm tĩnh, tại đây dưới ánh trăng, năm tháng tĩnh hảo.
Ôn Hướng Dương không phải ngốc tử, cô là phản ứng trì độn chút, nhưng đối mặt với ánh mắt của một người đàn ông xa lạ, lại là từ người đàn ông không thể hiểu được vì sao lại mang cô tới một nhà hàng như vậy ăn cơm, cô liền có chút không thoải mái.
Sau khi đồ ăn đều đã được mang lên, Ôn Hướng Dương nhận ra được tầm mắt của La Phong vẫn là thường thường dừng lại ở trên người cô, cô liền lấy cớ muốn đi toilet, đem ŧıểυ Loli ôm đến để ŧıểυ Loli ngồi lên trên ghế, hỏi thăm toilet nằm ở chỗ nào, đứng dậy hướng về phía toilet đi.
Nếu không phải thật sự thực thích ŧıểυ Loli, nếu không phải cô vốn không biết là tới loại địa phương này ăn cơm, cô là quả quyết sẽ không đáp ứng tới ăn này bữa cơm.
Ôn Hướng Dương vào toilet, đang đứng ở trước gương, cau mày nhìn chính mình trong gương, nghĩ đợi chút nên nói như thế nào với La Phong chuyện cô muốn về, bên cạnh cô bỗng xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp.
Cô gái này mặc một bộ váy dài màu lam, đem dáng người cao gầy phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng mà, hấp dẫn lực chú ý của Ôn Hướng Dương không phải dáng người của cô gái này, cũng không phải khuôn mặt mê người nhìn giống người nɠɵạı quốc của cô ấy, mà là cô này là —— Lý Lam Hi!
Là đối tượng xuất quỹ của Mộ Lăng Khiêm!
Không, phải nói là người phụ nữ Mộ Lăng Khiêm chính thức bồi đã nhiều ngày.
Lý Lam Hi đã nhận ra tầm mắt của Ôn Hướng Dương, cô dậm lại lớp trang điểm hòa nhã, nhướng mày đối với Ôn Hướng Dương câu môi cười, dùng một loại thái độ cực kỳ cao ngạo mở miệng nói, “Lấy ra đây đi.”