Ôn Hướng Dương đẩy cửa đi ra, cô không biết, nếu tối hôm qua không cùng Mộ Lăng Khiêm nói chuyện, cô tưởng hôm nay cùng nhau đến như vậy không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Ôn Lợi Thịnh cùng Ôn Nhã không ngờ đến Ôn Hướng Dương cư nhiên lại ở phòng nghỉ của tổng tài bên trong.Khi Ôn Lợi Thịnh nhận được điện thoại của Trương trợ lí, nói cụ thể thời điểm, ông ta liền tính toán muốn thừa dịp cơ hội này tiếp cận Mộ Lăng Khiêm, đem Ôn Nhã đưa cho Mộ Lăng Khiêm, từ đó, sẽ đoạt được không biết bao nhiêu là lợi ích..
Thật ra, Ôn Lợi Thịnh lúc đầu không nghĩ dùng Ôn Nhã đổi lấy ích lợi, ông ta chính là thật sự yêu thích đứa con gái Ôn Nhã này. Nhưng mà, Ôn Nhã lại hạ quyết tâm, cô ta cầu xin Ôn Lợi Thịnh, cầu ông ta mang tới gặp Mộ Lăng Khiêm, còn nói trên đời này người đàn ông xứng đôi cùng Ôn Nhã chỉ có Mộ Lăng Khiêm.
Ôn Hướng Dương nhìn hai người, trên mặt gợi lên ý cười lạnh, cô đi đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm, không kiêng nể gì ngồi xuống đùi Mộ Lăng Khiêm, còn duỗi tay ôm cổ hắn, dùng một loại động tác cực kỳ ái muội dán lấy Mộ Lăng Khiêm, quét mắt về phía Ôn Lợi Thịnh nói, “Ba ba, biết người này là bạn trai của con, lại đem nữ nhân này mang đến, còn nói ra những câu như vậy, là có ý tứ gì đây?”
Ôn Nhã thấy Ôn Hướng Dương dám lấy ở trước mặt Mộ Lăng Khiêm làm càn như thế, đáy mắt cô ta gợi lên tia châm chọc, cô ta đã có thể tưởng tượng Mộ Lăng Khiêm giây tiếp theo sẽ đem Ôn Hướng Dương quăng ra ngoài cửa.
Từ sau khi thấy Mộ Lăng Khiêm, cô ta dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn sai người đi điều tra Mộ Lăng Khiêm hết thảy, tuy rằng chỉ tra được tin tức ít ỏi không có mấy hữu dụng, nhưng là có một điều cô ta có thể khẳng định, đó chính là Mộ Lăng Khiêm thích nữ nhân thanh thuần, không ưa nhất chính là loại nữ nhân trang điểm khắp mặt, càng chán ghét cái loại này ở nơi làm việc của hắn, nhào vào trong lòng hắn.
Cho nên, cô ta hôm nay trước khi tới, cố ý trang điểmnhẹ nhàng một phen, thấy nghe nói là Mộ Lăng Khiêm thích nhất là nữ nhân mặc váy liền màu trắng, dáng đi cũng là thanh thuần bạch liên hoa lộ tuyến.
Nhưng mà, Ôn Nhã chờ mãi chờ mãi, trong mắt châm chọc đã sắp không duy trì được nữa vẫn chưa thấy được cái thời điểm kia, Mộ Lăng Khiêm như cũ không có đem nữ nhân to gan lớn mật ngồi ở trong lòng ngực hắn quăng ra ngoài.
Chẳng những không có đem Ôn Hướng Dương quăng ra ngoài, còn dùng một loại ánh mắt sủng nịnh mà nhìn Ôn Hướng Dương, tựa hồ hai người sớm đã có thói quen như vậy.Một màn này đập vào mắt Ôn Nhã, cô ta đáy lòng uất ức, tràn ngập hận ý.Cô ta từ nhỏ đã chán ghét Ôn Hướng Dương, dựa vào cái gì Ôn Hướng Dương là Ôn gia đại ŧıểυ thư, mà cô ta cũng chỉ có thể là con của vợ bé, Ôn Hướng Dương từ nhỏ ăn sung mặc sướиɠ, còn cô ta cũng chỉ có thể bị người ta khi dễ?
cô ta hận, hận đến mức đem đồ vật sở hữu của Ôn Hướng Dương đoạt lấy thành của mình.
Từ đoạt ba ba, đến đoạt cái nhà kia, đến đoạt trường học, đoạt người Ôn Hướng Dương thích, trừ bỏ Nghiêm Hân cùng Nghiêm Khắc, còn có hai đứa em trai đáng giận kia của Ôn Hướng Dương, mặt khác chỉ cần là vật của Ôn Hướng Dương, tất cả đều bị cô ta đoạt đi rồi.
Hiện giờ Mộ Lăng Khiêm, cô ta cũng nhất định phải được!
Nam nhân ưu tú như vậy, chỉ có Ôn Nhã cô mới có tư cách đứng bên cạnh hắn!
Ôn Nhã tuy hận, nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, cô ta thậm chí còn có thời điểm, đối với Ôn Hướng Dương lộ ra thân thiết thiện lương mỉm cười, giống như ở trong lòng, cô ta thật sự thích người chị gái Ôn Hướng Dương này, nếu như Ôn Hướng Dương không để ý tới cô ta, thì người sai chính là Ôn Hướng Dương.
Lúc này, cô ta chính là dùng một loại ánh mắt xấu hổ mà oán nhìn Ôn Hướng Dương.
Ánh nhìn kia dừng ở trong mắt, hoàn toàn chính là bị Ôn Hướng Dương khi dễ, còn không dám nói, điệu bộ ủy khuất vô cùng