Chân Khâm nghe được giọng nói truyền đến, liền nhìn thấy một nhân viên trong tiệm nhanh chân chạy đến trước mặt anh, vẻ mặt ủy khuất nói: “ Anh Chân, sợi dây chuyền tôi cất trong ngăn tủ bị mất, anh nhất định phải làm chủ cho tôi a.”
Nữ sinh chạy đến kia là nữ sinh duy nhất vừa ở phòng nghỉ.
Ôn Hướng Dương nhìn người nữ sinh kia không nói gì, ánh mắt nữ sinh kia loé sáng dừng ở trên người Ôn Hướng Dương, thời điểm nói chuyện với Chân Khâm, đều là cố ý nhìn chằm chằm cô.
Người nữ sinh kia nhìn về phía Ôn Hướng Dương, Chân Khâm tất nhiên cũng thấy được.
Chân Khâm thấy người nữ sinh kia có ý nhìn Ôn Hướng Dương, trên mặt anh căn bản chỉ cười nhạt không có một biểu hiện gì. Nơi này nhân viên tuy rằng chỉ là sinh viên, nhưng người trong đây đều là do anh tự mình an bài, tuy rằng anh chỉ là một kẻ nghiệp dư nhưng tiệm cà phê này là do anh thật sự yêu thích, lần đầu xảy ra sự việc ăn cắp này.
Ôn Hướng Dương không nói lời nào, cô đại khái hiểu được là nữ sinh đó muốn đuổi cô đi, cho nên thủ đoạn ác liệt như vậy cũng nghĩ ra được.
“ŧıểυ Kim, cô có biết cô nói như vậy là phải chịu trách nhiệm.” Chân Khâm quay người nhìn về phía nữ sinh kia nói nghiêm túc.
ŧıểυ Kim sửng sốt, gật gật đầu, nhìn chằm chằm Ôn Hướng Dương nói: “ Anh Chân, sợi dây chuyền kia là mẹ tôi tặng cho tôi, đối với tôi rất quan trọng. Tôi cũng không biết là ai trộm, tôi chỉ hy vọng anh có thể tìm lại sợi dây chuyền trả cho tôi.”
Nói cho cùng vẫn là nhằm vào cô.
Ôn Hướng Dương thở dài.
Những nữ sinh khác thấy ŧıểυ Kim nói như vậy, đồ vật bị trộm mất, có người còn lo lắng kiểm tra đồ của mình, sợ điện thoại, tiền bao lung tung của mình bị trộm mất.
Ôn Hướng Dương không nói gì, nên làm sao thì cứ như vậy.
Chân Khâm nhìn thái độ của những người này, hơi nhíu mày.
“ŧıểυ Kim, nếu không có người trộm, làm sao có người trả lại được? Cô định làm sao?” Chân Khâm nhìn ŧıểυ Kim, không có biểu hiện gì thăm dò.
“ Anh Chân, tôi……” ŧıểυ Kim bị Chân Khâm nhìn có chút thấp thỏm.
Đúng lúc này, lại có nữ sinh xông ra, mở miệng nói: “ Anh Chân, chúng tôi cũng hy vọng mọi chuyện được rõ ràng, như vậy đi, chúng tôi mở balo và cái túi ra, để ŧıểυ Kim nhìn thử.”
“Các cô đều nghĩ như vậy?”
“ Đúng.” Nữ sinh khác tiếp lời nói.
Ôn Hướng Dương nghe thấy nhiều giọng nói phản bác, nhìn về phía những nữ sinh trả lời kia, có ít nhất một nữa là đang xem trò hay, nhờ vậy cô mới biết lòng tin Chân Khâm rất vững chắc, không hề nghi ngờ đuổi cô đi, khiến càng nhiều người căm ghét cô hơn.
Mọi chuyện hôm nay cứ coi như giải quyết như vậy, thì những nữ sinh kia sẽ nghĩ còn nghĩ ra thêm những cách khác.
“Không cần.” Vào lúc này Ôn Hướng Dương mở miệng nói: “Chân Khâm, tôi nghỉ việc.”
“ Nghỉ việc?” Sắc mặt Chân Khâm đều trở nên khó coi.
Những người muốn Ôn Hướng Dương nghĩ việc, thấy Ôn Hướng Dương dễ dàng nghỉ việc như vậy, trong lòng liền cao hứng, có chút là đạt được mục đích càng muốn nhiều hơn.
” Tại sao cô muốn nghĩ việc? Chẳng lẽ dây chuyền của ŧıểυ Kim là do cô lấy? Tôi nói thật, lúc tôi và ŧıểυ Kim đi vào phòng nghỉ, chỉ một người trong đó, căn bản là cô ăn cắp sợi dây chuyền!” Một nữ sinh khác lúc nãy ở trong phòng nghỉ chỉ về phía Ôn Hướng Dương chỉ trích.
Các nữ sinh khác nghe nói như vậy, tất cả đều nhìn về phía Ôn Hướng Dương.
Ánh mắt hoàn toàn giống như nhìn một tên ăn trộm.
Ôn Hướng Dương nhìn người nữ sinh kia liếc mắt một cái.
Nữ sinh kia thấy Ôn Hướng Dương còn dám nhìn mình, cô ta trừng to mắt nhìn về phía Ôn Hướng Dương:” Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi sao? Tôi dám chắc chắn sợi dây chuyền chính là do cô ăn cắp.”