Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, kinh ngạc ngẩng đầu lên, khó có thể tin nhìn phía Mộ Lăng Khiêm, “Mộ thiếu…… ngài là nói, tài liệu nơi này, tùy tôi chọn sao?”
“Ân.”
Đối với Ôn Hướng Dương mà nói, có thể tìm được mấy chuyên gia này, đã là sự tình giống như miếng bánh có nhân trên trời rớt xuống, cô có thể tưởng tượng muốn tìm được những người này yêu cầu bọn họ tới phải vận dụng bao nhiêu mạch quan hệ, cô càng không có thể tưởng tượng thỉnh bọn họ tới cần bao nhiêu tiền. Không hề nghi ngờ, Mộ Lăng Khiêm lại lần nữa cho cô một cái thật lớn kinh hỉ. Ôn Hướng Dương so sánh giữa việc thiếu Mộ Lăng Khiêm nhân tình với trị liệu bệnh cho Thiệu Kiệt, tự nhiên là lựa chọn muốn khống chế bệnh tình của Thiệu Kiệt trước. Chỉ là, lúc này có chuyên gia cũng vô dụng, Thiệu Kiệt hiện tại còn bị Ôn Lợi Thịnh khống chế ở trong tay, mà Ôn Lợi Thịnh mục đích lại rất rõ ràng, ông chính là muốn hạng mục hợp tác Thế Mậu cao ốc ……
“Mộ thiếu, tôi có thể cầu anh một chuyện không? Dùng lời anh nói lần trước khẩn cầu anh giúp đỡ.” Vẫn luôn kéo dài, có lẽ có thể thành công, nhưng là Ôn Hướng Dương không nghĩ lại kéo dài đi.
Mộ Lăng Khiêm không nghĩ tới Ôn Hướng Dương sẽ mở miệng cầu anh, vẫn là tình người kia. Anh nhìn phía người ŧıểυ nữ nhân bên cạnh, nhìn thấy chính là ánh mắt cô gian mang theo ưu sầu cùng quyết tuyệt. Tâm lý Ôn Hướng Dương, anh biết rõ. Cô cầu hắn bao dưỡng, không phải tưởng leo lên anh, mà là tưởng cùng anh thanh toán tiền liền xong, thế cho nên ở trong lúc bao dưỡng, anh đem cô lăn lộn đến phát sốt, ŧıểυ nữ nhân này đều vẫn là ở trước mặt anh ngoan ngoãn. Mà hiện giờ……
“Cô nói đi.”
“Việc chuyển viện của em trai tôi gặp vấn đề, yêu cầu ba tôi ký tên. Nhưng là, ba tôi muốn chính là hạng mục hợp tác Thế Mậu cao ốc. Mộ thiếu, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi đem em trai tôi từ bệnh viện kia chuyển ra, còn không cần đem hạng mục cho ba tôi.”
Cô hiện tại mục tiêu chính là thoát khỏi uy hiếp của Ôn Lợi Thịnh, nỗ lực tiết kiệm mấy chục vạn dự phòng, tranh thủ sớm rời khỏi Mộ Lăng Khiêm. Cô không nghĩ muốn thiếu anh quá nhiều, cô còn không muốn bị dây dưa. Người nam nhân này, cùng anh ở chung thời gian càng lâu, cô càng không đoán chuẩn tâm tư của anh, cô không biết anh khi nào đối xử tốt với cô, không biết anh khi nào sẽ tức giận. Điều duy nhất cô có thể khống chế chính là: Đối xử thật tốt với em trai của mình.
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương thật lâu, Ôn Hướng Dương chờ mong nhìn anh, rốt cuộc này đối với việc nói chuyện với Mộ Lăng Khiêm, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.Thời điểm Ôn Hướng Dương cho rằng Mộ Lăng Khiêm sẽ đáp ứng cái thỉnh cầu cũng không khó khăn này với anh mà nói, anh lại nhàn nhạt nhìn cô liếc mắt một cái, đi đến trước sô pha, ngồi xuống, cánh tay tùy ý đáp ở đầu gối nói: “Đây là việc nhà của cô, tôi không tiện tham dự.”
Ôn Hướng Dương có chút khó hiểu, cô đi đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm, lại lần nữa mở miệng nói, “Tôi dùng nhân tình cùng ngài trao đổi. Ngài đã nói, tôi có thể yêu cầu ngài một vệc. Tôi yêu cầu ngài giúp tôi đem em trai tôi chuyển ra, không cho ba tôi chiếm được tiện nghi.”
Mộ Lăng Khiêm nhìn thật sâu Ôn Hướng Dương, ánh mắt sâu không lường được, nhìn đến khi Ôn Hướng Dương thấy da đầu một trận tê dại, liền nghe Mộ Lăng Khiêm nhàn nhạt mở miệng nói, “Không đổi.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, tạch một chút liền đứng lên. Cô rất muốn hỏi Mộ Lăng Khiêm có phải hay không có tật xấu, cô hảo hảo cầu anh, anh chính là không đáp ứng, cô không cầu anh, anh nhưng thật ra biết cô muốn gì, còn coi như kinh hỉ đưa cho cô.
Ôn Hướng Dương hít sâu một hơi, nhìn Mộ Lăng Khiêm trước mắt lạnh nhạt đạm nhiên, cô cắn chặt răng, cố ý khiêu khích nói, “Một khi đã như vậy, Mộ thiếu, ngài cũng đừng ngăn trở tôi đi tìm người khác hỗ trợ.”
Hưu ——
Lãnh duệ, sắc bén, hung ác nham hiểm!
Ánh mắt Mộ Lăng Khiêm khi nghe Ôn Hướng Dương nói những lời này trong một thoáng hiện lên vẻ áp bức, còn tưởng ŧıểυ nữ nhân mạnh miệng này không biết làm gì.