Mộ Lăng Khiêm kéo Ôn Hướng Dương một chút, Ôn Hướng Dương bị kéo “Ân” một tiếng, lại càng ôm chặt cổ Mộ Lăng Khiêm hơn, rõ ràng là đem hắn trở thành một cái gối ôm ấm áp đây mà.
Mộ Lăng Khiêm bất đắc dĩ nhíu mày, chỉ có thể buông tờ báo báo trong tay, đem cả người Ôn Hướng Dương bế lên, ôm cô trở về phòng cô, đặt lên trên giường.
Ôn Hướng Dương dính vào giường, tựa hồ là cảm thấy ôm một đồ vật thực không thoải mái, tự nhiên mà vậy liền buông lỏng cổ tay Mộ Lăng Khiêm ra, lăn đến trên giường, xoay người một cái, ôm cái chăn bên cạnh, cả người chẳng khác nào koala.
Mộ Lăng Khiêm đứng ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ ôm lấy cái chăn, ngủ vô cùng say sưa.
Hắn không thể không khom lưng, kéo chăn cho cô.
Nhưng là Ôn Hướng Dương giống một con chó nhỏ vậy, gắt gao ôm chăn, quấn lấy, không chịu để Mộ Lăng Khiêm đoạt lấy đi.
Mộ Lăng Khiêm nhíu nhíu mày, đành phải đi lấy một cái chăn khác đắp lên người cho Ôn Hướng Dương.
Sau khi ra khỏi phòng, nhìn Ôn Hướng Dương ngủ rất khó coi, hắn liền gọi điện cho trợ lý Trương: “ Trợ lý Trương, mau đi mua cho tôi một cái gối ôm thật lớn tới đây.”
Ôn Hướng Dương không biết chính mình sẽ ngủ lâu như vậy, cô chỉ biết là Mộ Lăng Khiêm chắc hẳn sẽ rất ghét bỏ cô, chờ lúc cô tỉnh lại, bên ngoài trời đều tối sầm, cô vừa ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, liền đụng phải một con lông xù xù rất lớn.
Cô vẫn còn tưởng là ŧıểυ Q bò lên giường của cô.
Nhưng là, ŧıểυ Q rất ấm áp, con lông xù này rõ ràng là lạnh như băng.
Cô duỗi tay mở đèn đầu giường, liền nhìn thấy con chó bông lông trắng dài tới một mét chín nằm trên giường của cô.
Ôn Hướng Dương thực thích loại lông xù này, vừa nhìn thấy một con chó bông lớn như vậy, liền nhào đến ôm rồi lăn một vòng. Lăn một lúc sau cô mới bất giác ý thức được, cô không có mua cái này nha.
Hơn nữa, một con thú bông lớn như vậy, không có mấy trăm nghìn khẳng định mua không được.
Ôn Hướng Dương ngã xuống giường, chớp chớp mắt, cửa phòng đã bị đẩy mở ra, ŧıểυ Q từ cửa chạy vào, thân hình cao lớn phía sau ŧıểυ Q rõ ràng là Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm đi vào, liền nhìn thấy Ôn Hướng Dương cả người nằm dưới con chó bông, chỉ lộ ra một cái đầu, tóc đen chảy ra ngoài, áo lệch ra khỏi vai, còn chớp đôi mắt nhìn hắn.
Mộ Lăng Khiêm hơi hơi trầm mắt, cất bước đi tới trước mặt Ôn Hướng Dương.
“Tỉnh rồi thì đi xuống ăn cơm.” Nói, còn vươn tay kéo áo trên vai Ôn Hướng Dương lên.
Ôn Hướng Dương nằm trên giường nhìn Mộ Lăng Khiêm, Mộ Lăng Khiêm đã đem áo của cô kéo lên xong, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Hướng Dương nhìn bóng dáng Mộ Lăng Khiêm, lại nhìn con chó bông bên cạnh, đây là Mộ Lăng Khiêm mua sao? Nhưng tại sao hắn lại đưa cho cô chứ? Lại còn lớn như vậy.
Tuy rằng cô rất thích a a a.
Ôn Hướng Dương đang suy tư, bỗng thấy ŧıểυ Q còn quỳ rạp trên mặt đất nhìn mình, cô liền dứt khoát đứng lên.
Cơm chiều là Mộ Lăng Khiêm làm, Ôn Hướng Dương ngồi xuống, ít nhiều có chút ngượng ngùng, cũng may Mộ Lăng Khiêm vẫn là không có biểu cảm gì đặc biệt.
Hôm nay, ổ chó của ŧıểυ Q, Hoa Úc đã xây xong, mùa đông đều sẽ không lạnh nữa, làm Ôn Hướng Dương rất yên tâm.