Chỉ là một con chó thôi mà, Mộ Lăng Khiêm chắc sẽ không đem nó đuổi đi chứ?
Ôn Hướng Dương trộm đi theo, theo tới lầu một, cô núp ở chỗ hẻo lánh, liền nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm đứng ở trên mặt cỏ, trong tay cầm một cái vòng lửa, ŧıểυ Q thân hình uyển chuyển nhảy qua vòng lửa mà không bị gì.
WOW, thật là lợi hại.
Ôn Hướng Dương nhìn ŧıểυ Q không ngừng nhảy qua vòng lửa, động tác mạnh mẽ nhanh chóng, toàn bộ thân thể xinh đẹp cực kỳ, đôi mắt của cô nhìn đến sáng hẳn lên.
“Mới có một trăm, tiếp tục!”
ŧıểυ Q liền nhảy nhảy nhảy, càng nhảy càng hưng phấn, gần trăm cái, thế nhưng nhìn không ra một chút mệt mỏi nào.
Thật sự là nó gặp lại Mộ Lăng Khiêm nên quá hưng phấn, hơn nữa, nó còn cảm nhận được cách đó không xa là hơi thở của Ôn Hướng Dương, phát hiện Ôn Hướng Dương đang nhìn nó, nó đương nhiên muốn biểu hiện ra một mặt mạnh mẽ nhất của nó rồi.
Ôn Hướng Dương mới đầu còn xem đến trong mắt đều là sùng bái, nhưng là càng lâu cô lại bắt đầu lo lắng, huấn luyện như vậy, có phải hay không thật quá sức?
“Mộ thiếu!”
Ôn Hướng Dương đi ra, gọi to với Mộ Lăng Khiêm đang ở trên mặt cỏ ngoài biệt thự.
Mộ Lăng Khiêm quay đầu, nhìn về phía cô.
Ôn Hướng Dương bị ánh mắt Mộ Lăng Khiêm chiếu đến, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, nháy mắt đã quên mất cái cớ vô cùng chính đáng cô vừa nghĩ được, cô vừa muốn nói gì a?
A, đúng rồi!
Ôn Hướng Dương linh quang chợt lóe: “Mộ thiếu, anh buổi sáng muốn ăn cái gì? Em làm bữa sáng cho anh!”
Mộ Lăng Khiêm lạnh liếc nhìn Ôn Hướng Dương một cái, nhìn đôi mắt tỏa sáng của cô đang nhìn mình, hắn lại nhìn ŧıểυ Q hẵn còn nhảy, cuối cùng vẫn là mở miệng:
“Dừng lại.”
ŧıểυ Q nghe được mệnh lệnh của Mộ Lăng Khiêm, lập tức ngừng lại.
Mộ Lăng Khiêm dập tắt lửa, đi về phía Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm muốn làm cái gì, chẳng lẽ là phát hiện tính toán của cô, muốn giáo huấn cô?
Nghĩ như vậy, cô cả người giật mình, xoay người liền chạy vào biệt thự, vừa chạy vừa nói: “Mộ thiếu, anh ngồi một lát, em đi trước làm bữa sáng cho anh.”
Ôn Hướng Dương chạy đến phòng bếp, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh, làm bữa sáng Mộ Lăng Khiêm thường xuyên ăn.
Sau khi làm xong, cô cũng không có lập tức mang sang cho Mộ Lăng Khiêm, mà là suy nghĩ, ŧıểυ Q bình thường thì ăn cái gì.
Cô nhớ rõ Mộ Lăng Khiêm nói ŧıểυ Q là quân khuyển.
Cô lấy ra di động, mở Baidu ra, gõ tìm: Quân khuyển ăn cái gì.
Trên Baidu, có nói ăn thức ăn dành cho chó, cũng có nói là ăn bánh của hoàng gia, nhưng nhiều nhất vẫn là ăn thịt tươi, nhất là thịt bò, bào ngư, gà tây, mề gà, trứng gà. May trong nhà có mấy cái này, nhưng đều không phải là đồ tươi sống, đều là đông lạnh cả. Như vậy ŧıểυ Q không phải là sẽ chịu đói sao?
Thời điểm Ôn Hướng Dương ở trong phòng bếp lo lắng ŧıểυ Q chịu đói, Mộ Lăng Khiêm đã đi vào. Hắn đi tới cửa, liền nhìn thấy Ôn Hướng Dương một tay chống cằm, ngẩn người.
Bữa sáng đang đặt trên bàn, đang dần dần nguội lạnh.
“Hướng Dương!” Mộ Lăng Khiêm gọi cô một tiếng.
“A?” Ôn Hướng Dương thình lình bị thanh âm làm cho hoảng sợ, cả người đều run run, khi quay đầu lại thấy Mộ Lăng Khiêm đứng ở cửa phòng bếp mới tỉnh hẳn lại.
“Mộ thiếu! Xin lỗi, làm anh đợi lâu. Bữa sáng đã làm tốt rồi.” Ôn Hướng Dương đem bữa sáng bưng ra ngoài cho Mộ Lăng Khiêm.
Đến trước bàn ăn, liền thấy ŧıểυ Q đã ngồi xổm trên mặt đất, phun đầu lưỡi, le ra thụt vào nhìn cô.
Nghĩ đến trong nhà không có thịt tươi tươi sống, Ôn Hướng Dương bị ŧıểυ Q nhìn có chút ngượng ngùng.
Thời điểm Mộ Lăng Khiêm đi ra, liền thấy Ôn Hướng Dương đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm trên mặt đất nhìn ŧıểυ Q.
Mộ Lăng Khiêm hoàn toàn trầm mặt, nữ nhân này lực chú ý đối với ŧıểυ Q rõ ràng vượt qua hắn.