Ôn Hướng Dương mới vừa hô một tiếng, liền nghe được Mộ Lăng Khiêm nói: “Vào giúp tôi chà lưng.”
Trong khoảng thời gian Mộ Lăng Khiêm bị thương này, thân thể không thể dính nước, đều là Ôn Hướng Dương dùng khăn lau vắt khô giúp hắn chà lau thân thể.
Ôn Hướng Dương “Nga” một tiếng, đi vào, thực tự nhiên tiếp nhận khăn lông trên tay Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm cởi áo ra, đứng ở trước mặt Ôn Hướng Dương.
Đoạn thời gian kia ở bệnh viện, Ôn Hướng Dương mỗi lần giúp Mộ Lăng Khiêm chà lưng đều có chút khẩn trương, sợ người khác có thể đều sẽ xông vào, bởi vậy, cũng không dám trực tiếp xem thân thể hắn.
Hôm nay, là lần đầu tiên dưới ánh đèn cô có thể thấy trực tiếp phần lưng của nam nhân trước mặt.
Người rất cao, cơ bắp mạnh mẽ làm người thèm ta nhỏ dãi, thương thế trên lưng đã kết vảy, so với hơn một tuần trước cô lần đầu tiên nhìn đến vết thương ghê người đó, giờ tốt hơn rất nhiều. Kỳ quái chính là, tuy rằng vết sẹo xấu xí kia phá hủy khối thân thể hoàn mỹ của hắn, nhưng lại làm cho hắn tăng thêm khí tức nam nhân thành thục, cuồng dã khí phách.
Ôn Hướng Dương nhìn nhìn, lại thất thần như đi vào cõi thần tiên. Nam nhân này không phải cả ngày ngồi ở văn phòng sao? Cô cũng không bắt gặp hắn đi tập thể hình, thân thể tốt như vậy rốt cuộc là được bảo trì như thế nào?
Mộ Lăng Khiêm đang chờ Ôn Hướng Dương chà lưng cho hắn, đợi một lúc nữa, ŧıểυ nữ nhân phía sau cũng không có bất luận hành động gì.
Hắn không khỏi nhíu mày mà quay lưng lại, liền phát hiện ŧıểυ ngu ngốc nào đó nhìn chằm chằm phần lưng của hắn đến phát ngốc.
Ôn Hướng Dương chỉ biết sững sờ nhìn như vậy, hắn duỗi tay nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt của cô nói: “Nhìn cái gì? Bất quá chỉ là vết thương nhỏ.”
Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm, cô đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, cô ma xui quỷ như thế nào hỏi một câu: “Đối với anh mà nói, cái gì mới gọi là trọng thương?”
Mộ Lăng Khiêm thưởng thức đoạn đối thoại bình thường như vậy giữa hắn cùng Ôn Hướng Dương, hắn lôi kéo tay cô đặt ở chỗ ngực của hắn: “Anh cảm thấy đau?”
Ôn Hướng Dương không hiểu.
Mộ Lăng Khiêm không có lại miễn cưỡng cô, hắn buông cô ra, ngữ điệu có chút ái muội khàn khàn nói: “Giúp tôi chà lưng, đổi thuốc. Xong xuôi, chính mình tắm rửa sạch sẽ, tôi ở trên giường chờ em.”
Ôn Hướng Dương: “……”
Mộ Lăng Khiêm đang bị thương, huống chi, hiện tại hai người còn có hiệp ước, cô sẽ không ngỗ nghịch bất luận ý tứ gì của hắn.
Ôn Hướng Dương cho rằng Mộ Lăng Khiêm là định cùng cô làm những chuyện mắc cỡ đó. Nhưng chờ cô tắm xong, bò lên trên giường, Mộ Lăng Khiêm lại cái gì cũng chưa làm, chỉ là đem cô kéo vào trong lòng ngực.
Ôn Hướng Dương dựa vào trong ngực Mộ Lăng Khiêm chớp chớp mắt.
Hắn kêu cô tắm rửa sạch sẽ, lên trên giường của hắn, chẳng lẽ chỉ là vì muốn ôm cô ngủ? Mệt cô còn lo lắng chết khiếp, sợ đợi chút nữa hai người quá kịch liệt, miệng vết thương của hắn mới khó khăn kết vảy sẽ vỡ ra lần nữa.
Ôn Hướng Dương nghĩ nghĩ, cứ như vậy ở trong lồng ngực Mộ Lăng Khiêm mà ngủ.
Ngày hôm sau, Ôn Hướng Dương ở trên giường của Mộ Lăng Khiêm tỉnh lại. Kỳ quái chính là, cổ tay cùng cổ chân cô tụ lại cùng 1 chỗ, giống như mỗi lần cùng Mộ Lăng Khiêm ngủ chung trên một cái giường, cổ tay cùng cổ chân đều sẽ có chút đau.
Mộ Lăng Khiêm không ở trên giường, phòng tắm cũng không có.
Ôn Hướng Dương đứng lên, mở mắt, nhìn về phía cửa, cửa phòng đã được đẩy ra, Ôn Hướng Dương xoay người nhìn qua trước cửa phòng.
Còn không có thấy rõ ràng đó là thứ gì, đã bị một con chó lớn nhảy vào lòng.
Ôn Hướng Dương bị ngã trên mặt đất, liền nghe được thanh âm của Mộ Lăng Khiêm: “ŧıểυ Q.”
“Gâu gâu.” Con chó lớn chui vào trong ngực Ôn Hướng Dương, kêu hai tiếng, vui sướиɠ chạy tới trước mặt Mộ Lăng Khiêm, còn ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Lăng Khiêm, đối với Ôn Hướng Dương le lưỡi.