Ôn Hướng Dương hít sâu một hơi, nhịn xuống oán niệm đối với Mộ Lăng Khiêm, cô không cần so đo cùng hắn. Người đàn ông này trên người còn có thương tích, vết thương của anh khả năng không phải là eo, mà là đầu óc, nếu không như thế nào sẽ làm ra hành động ấu trĩ như vậy?!
Ôn Hướng Dương nhận mệnh lại lần nữa bất lực, Mộ Lăng Khiêm liền đứng ở tại chỗ nhìn cô.
Nhìn Ôn Hướng Dương giận như vậy mà không dám nói gì, Mộ Lăng Khiêm thế nhưng lại nghĩ tới lúc ba mẹ hắn ở chung, nếu ba hắn dám ở trên mặt đất lưu lại dấu chân, mẹ khẳng định sẽ dùng cây lau nhà mà lau cả ba hắn đi.
Suy nghĩ một chút, Mộ Lăng Khiêm lại muốn đem Ôn Hướng Dương dưỡng thành bộ dáng kia.
Vật nhỏ này sợ hắn.
Nhưng cũng có khi, hắn cũng không hy vọng cô sẽ sợ hắn.
Hắn càng hy vọng nhìn đến tấm lòng chân thật nhất của cô, tựa như thời điểm lúc trước cô không biết thân phận của hắn, bộ dáng chận thật liền biểu hiện ra ngoài.
Ôn Hướng Dương ở trên sàn lau đi lau lại, trong quá trình ở trên sàn liền phát hiện, Mộ Lăng Khiêm tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người cô, không có trước sau như một lạnh nhạt, mà lại mang theo một tia thâm thúy.
Người nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Ôn Hướng Dương đoán không ra, cũng không rảnh mà đoán, cô cuối cùng lại phải chịu đựng hắn một đoạn thời gian nữa.
Lần thứ ba lau xong, Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, như là ŧıểυ hài tử mà mặc cả: “Mộ thiếu, anh có biết thương lượng là cái gì không vậy? Em đi nấu cơm cho anh ăn, anh đừng đem sàn nhà làm dơ nữa.”
Mộ Lăng Khiêm nhíu mày.
Ôn Hướng Dương bị biểu tình của Mộ Lăng Khiêm làm cho có chút thấp thỏm, cô hoàn toàn không biết, Mộ Lăng Khiêm vì sao lại nhíu mày.
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương mắt trông mong nhìn chính mình, hắn không hề khó xử mà nhìn cô, chỉ là lãnh đạm nói một chữ: “Ừ.”
Ôn Hướng Dương đi xuống lầu. Xuống lầu còn quay đầu lại vài lần, xác định Mộ Lăng Khiêm sẽ lại không ấu trĩ mà đem sàn nhà dẫm dơ, mới xoay người đi nấu ăn.
Hai cái người dọn dẹp vệ sinh vừa mới đến đã đem biệt thự từ trong ra ngoài đều quét tước sạch sẽ, còn mua không ít rau dưa và trái cây cùng thịt gà thịt vịt,cá đặt ở tủ đông lạnh mà dự trữ.
Ôn Hướng Dương chọn một con gà, liền đi vào phòng bếp, vết thương của Mộ Lăng Khiêm chưa khỏi hẳn, cô chuẩn bị hầm canh gà, cho hắn bồi bổ thân thể.Ôn Hướng Dương hiện tại đối với sự bắt bẻ đồ ăn của Mộ Lăng Khiêm đã rõ như lòng bàn tay, nên làm, không nên làm, cô chính là nhắm mắt lại đều có thể nói ra.
Hầm canh gà cho tốt, làm tốt đồ ăn.
Ôn Hướng Dương chuẩn bị lên lầu kêu Mộ Lăng Khiêm xuống dưới ăn cơm, nhưng vừa mới đi lên, đẩy cửa phòng Mộ Lăng Khiêm ra, liền phát hiện người nam nhân này cư nhiên đã ngủ ở trên giường ngủ rồi.
Nhìn đến người nằm ở trên giường đang nhắm mắt, Ôn Hướng Dương bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi qua chỗ Mộ Lăng Khiêm.
Cô vừa đi đến trước giường của Mộ Lăng Khiêm, liền cong thân mình mình, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn.
Từ đôi mắt của hắn đến đôi môi……
Gương mặt điêu luyện đến sắc sảo, không hề lạnh lùng, có nhu hòa.
Người nam nhân này, rõ ràng bị thương nặng như vậy.
Cô vẫn lần đầu tiên thanh tỉnh, mà xem hắn ngủ.
Hắn liền như vậy nhắm mắt lại, hô hấp bằng phẳng.
Ôn Hướng Dương nhìn nhìn, cô ma xui quỷ khiến liền vươn tay, rất muốn đi sờ sờ mặt nam nhân trước mắt.
Rốt cuộc, một ngón tay của cô dừng ở trên mặt Mộ Lăng Khiêm, nhẹ nhàng chạm vào hắn một chút, nam nhân nằm ở trên giường nam nhân nhìn qua không muốn tỉnh, cô bắt đầu gan lớn mà dùng toàn bộ tay nhỏ bao trùm ở trên mặt hắn.
Vuốt mặt nam nhân đang nằm ở trên giường, Ôn Hướng Dương còn dùng ngón tay cái vuốt qua vuốt lại.
Mộ Lăng Khiêm thời điểm tỉnh, cô là không dám làm như vậy.
Bọn họ ở bên nhau lăn trên giường rất nhiều lần, nhưng là, mỗi lần đều là cô đều bị Mộ Lăng Khiêm ăn sạch sẽ, cô liền không dám quang minh chính đại sờ qua hắn.
Nếu không hắn ngủ rồi, sờ thử xem?
Ôn Hướng Dương nghĩ như vậy, có chút khẩn trương mà tay hơi hơi dời xuống, tay cô đã có thể chạm vào cổ hắn, bỗng nhiên một bàn tay to nhiên bắt được tay cô, ngăn cản động tác của cô.