Ôn Hướng Dương không chút nghi ngờ lời nói Mộ Lăng Khiêm là giả. Cô bị dọa đến cả người một trận run rẩy, theo bản năng duỗi tay bảo vệ hai chân chính mình.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương phản ứng như vậy, anh lại chế trụ đầu cô, đem cả khuôn mặt cô đều kéo vào trong lồng ngực mình.
Ôn Hướng Dương bị ấn ở trước ngực Mộ Lăng Khiêm, cô có thể rõ ràng nghe được từng tiếng tim đập.
Tim anh đập quy luật như đồng hồ, một chút một chút nhảy lên, thanh âm không lớn, nhưng là mạnh mẽ hữu lực, vững vàng giống như tác phong làm việc của anh.
Ôn Hướng Dương đoán không ra tâm tư Mộ Lăng Khiêm, nhưng nghe từng tiếng tim đập, tuy cô khẩn trương thế nhưng lại chậm rãi thả lỏng, Mộ Lăng Khiêm trên lưng cùng bụng đều bị thương, cô không dám giãy dự ra khỏi anh, chỉ là dựa vào trong lồng ngực anh, cúi đầu.
Mộ Lăng Khiêm không giận dữ với cô như bình thường, thế nhưng làm cô cảm thấy chính mình thật sự làm sai.
Cô không nên đi thăm Cách Cách.
Thế nhưng, Cách Cách là vì cứu cô……
“Chỉ một lần này, lại có lần sau, tôi sẽ không đánh gãy chân của em……”tiếng nói Mộ Lăng Khiêm từ tính trầm thấp ở đỉnh đầu Ôn Hướng Dương vang lên: “Mà tôi sẽ xé rách miệng vết thương, làm em xem một cách rõ ràng.”
Mộ Lăng Khiêm nói làm thân thể Ôn Hướng Dương chấn động.
Cô không nghi ngờ anh nói, cô cũng không hoài nghi, anh nói được làm được, tuyệt đối có thể đối chính mình xuống tay tàn nhẫn.
Mộ Lăng Khiêm buông lỏng người trong lòng ngực ra, từ tủ bên cạnh, kéo ngăn kéo lấy ra một túi khăn ướt, xé mở, đem phấn trên mặt Ôn Hướng Dương chà lau sạch sẽ. Nhìn mặt cô không có lớp phấn che đậy,khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn sưng đỏ, ánh mắt anh hiện lên một tia u ám. Cô gái nhỏ này,vết thương còn chưa có lành lặn hẳn, liền lại bị người ta đánh.
Cô gái này, anh còn không thể nhẫn tâm giáo huấn, khi nào đến phiên người khác động thủ?
Ôn Hướng Dương đã nhận ra ánh mắt lạnh lẽo kia của Mộ Lăng Khiêm,hơi thở cường đại nháy mắt bùng nổ hàn ý, không giận mà uy, làm cô khẩn trương đồng thời lại có chút ủy khuất muốn khóc.
Người nam nhân này là bởi vì cô bị đánh, tức giận sao?
Trừ bỏ thân nhân của cô, anh là người duy nhất nhất bởi vì cô bị đánh, mà tức giận. Mặc dù thân như Cách Cách, thời điểm đối mặt với Trương Tử Nguyệt, đều không có một mặt che chở cô.
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương bẹp cái miệng nhỏ, từ ngăn kéo lấy ra thuốc mỡ Hoa Úc chuẩn bị sẵn, vặn nắp, bóp thuốc ở trên tay, bôi lên mặt Ôn Hướng Dương.
Thuốc mỡ mới vừa tiếp xúc trên da mặt Ôn Hướng Dương, nóng rát đau đớn làm Ôn Hướng Dương nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh, cũng làm Mộ Lăng Khiêm giảm nhẹ động tác, chỉ là người nam nhân này nói ra lại là: “Lúc này nhưng lại làm ra vẻ sao? Biết đau hả?”
“Không đau.” Ôn Hướng Dương không dám nói đau.
Nhưng khi không nghe tiếng cô kêu đau nữa, đổi lại là con ngươi của Mộ Lăng Khiêm càng thêm lạnh lùng, tăng lớn lực độ trên tay, dùng sức xoa ở trên nửa khuôn mặt bị sưng kia của cô, cái này là thật sự đau.
“Còn đau hay không?” thanh âm Mộ Lăng Khiêm lạnh nhạt truyền đến.
Ôn Hướng Dương không dám nói dối, nhưng lại nhăn khuôn mặt nhỏ không chịu nói chuyện.
Cô đau, như thế nào cô lại không đau? Hơn nữa cô lại không phải làm bằng sắt.
“Kiên nhẫn một chút.” Mộ Lăng Khiêm nhìn đôi mắt tội nghiệp của Ôn Hướng Dương, anh biết vật nhỏ này quật cường, nhưng thuốc mỡ này yêu cầu dùng khá lớn lực xoa bóp mới có thể tạo hiệu quả, hơn nữa làm cô đau cũng tốt.
Bôi thuốc xong, Ôn Hướng Dương lo lắng Mộ Lăng Khiêm vẫn luôn ngồi như vậy, đối với thắt lưng cùng xương sống của anh không tốt, cô nhìn anh, mềm mại thương lượng mở miệng: “Mộ thiếu,anh nằm xuống đi? Thương thế của anh không thích hợp ngồi lâu như vậy.”
Mộ Lăng Khiêm nghe nói như thế, liếc mắt nhìn cô một cái.