Mộ Lăng Khiêm nhíu mày bởi vì Ôn Hướng Dương bắt được tay của anh, ngăn trở động tác của anh.
“Mộ thiếu, anh tìm tôi tới là có chuyện gì sao?” Ôn Hướng Dương nắm tay Mộ Lăng Khiêm, liếc mắt một cái, mắt to chớp chớp vô cùng “thâm tình” nhìn anh, cực kỳ giống loài động vật nhỏ lông xù xù.
Nhưng mà, Mộ Lăng Khiêm cũng không có bị lời nói cùng hành động của Ôn Hướng Dương dời đi lực chú ý, vật nhỏ này quá không bình thường, rõ ràng là ngốc như vậy còn muốn trước mặt anh giả vờ thông minh.
Nếu cô không nói.
Được.
“Đã kêu người mua bữa sáng rồi, tự mình lấy ăn đi.” Mộ Lăng Khiêm ngước mắt nhìn một bên bàn trà.
Ôn Hướng Dương nhìn theo tầm mắt của Mộ Lăng Khiêm, liền thấy trên bàn trà đặt vài món điểm tâm cùng với cháo nóng hầm hập,sáng sớm anh kêu cô lại đây, chính là vì kêu cô ăn bữa sáng sao?
Ôn Hướng Dương đứng lên, đi tới chỗ bàn trà.
Đi đến trước bàn trà, cô phát hiện điểm tâm bày trên bàn trà cư nhiên đều là loại mà cô thích ăn, thời điểm cô rảnh rỗi không có việc gì làm rất thích dự trữ thức ăn, mấy thứ này đều là những món cô thường dự trữ.
Cô một lần nữa nhìn Mạc Lăng Khiêm đang đọc tạp chí, chần chờ một lát, cẩn thận dò hỏi: “Mộ thiếu, anh đã ăn chưa?”
Mộ Lăng Khiêm ngước mắt nhìn cô một cái: “Lo cho em đi.”
Ôn Hướng Dương bị nghẹn một chút.
Mà Mộ Lăng Khiêm lại nói tiếp một câu: “Gầy một cân thì phải ăn mười cân thịt.”
Đã làm biểu tình trên mặt Ôn Hướng Dương trực tiếp biến thành: “……”
Tuy rằng ban ngày Mộ Lăng Khiêm sẽ trở nên khó chịu khiến người khác phải đề phòng, làm người khác trong lòng run sợ đến không dám làm càn trước mặt anh, nhưng loại chuyện như ăn một mình này, Ôn Hướng Dương làm không được, huống chi hiện tại Mộ Lăng Khiêm bị thương thành như vậy đều là vì chuyện của em trai cô.
Cô nâng cháo trên bàn lên, chọn hai món điểm tâm khác nhau, đi đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm, dùng chiếc đũa gắp một cái để ở bên miệng Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm chỉ là nhìn Ôn Hướng Dương, không nói gì, cũng không có há mồm.
Ôn Hướng Dương bị anh nhìn có chút khẩn trương, cô chỉ là muốn đút anh ăn một chút gì đó mà thôi, vì sao anh lại dùng loại ánh mắt sâu không lường được này nhìn cô, chẳng lẽ cô lại nơi nào chọc anh tức giận?
Liền ở thời điểm lòng Ôn Hướng Dương tràn đầy thấp thỏm, Mộ Lăng Khiêm lại mở miệng, đem một khối bánh đậu xanh nhỏ mà cô đút một ngụm nuốt xuống.
Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm ăn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại đem cháo tới trước mặt Mộ Lăng Khiêm, cầm lấy cái muỗng, mặt đầy mong đợi nhìn người đàn ông trước mắt.
Mộ Lăng Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, vật nhỏ này, bất hòa náo loạn với anh, giờ còn dùng loại ánh mắt này nhìn anh, sáng sớm liền xum xoe……
A……
Anh buông tạp chí trong tay, nhìn Ôn Hướng Dương, đột nhiên duỗi tay cướp đi cháo trong tay Ôn Hướng Dương, còn một ngụm uống vào trong miệng.
“Mộ thiếu……”
Ôn Hướng Dương bị hành động bất thình lình của Mộ Lăng Khiêm làm cả kinh, đồng tử hơi co lại, sợ Mộ Lăng Khiêm uống quá gấp sẽ bị sặc, muốn nói lại thôi. Thời điểm muốn ngăn cản Mộ Lăng Khiêm, Mộ Lăng Khiêm lại duỗi tay chế trụ ót cô, đè lại môi cô, đem tất cả cháo đều cho vào miệng cô.
Ôn Hướng Dương mở to hai mắt nhìn, ở thế tấn công của Mộ Lăng Khiêm không thể không đem tất cả cháo đều nuốt xuống.
Một chén cháo, Mộ Lăng Khiêm ăn nhiều hay ít, Ôn Hướng Dương không biết, cô chỉ biết là, Mộ Lăng Khiêm đút cô suốt mười phút, chờ uống cháo xong rồi,mặt của cô cũng hồng thành một con tôm lớn nấu chín.
Người đàn ông này…..
Người đàn ông này…..
Ôn Hướng Dương bưng kín miệng mình.
Mộ Lăng Khiêm nhìn mắt sắc mặt ửng đỏ, còn che miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn anh của Ôn Hướng Dương, không lạnh không nhạt mở miệng: “Nói đi, mặt của em là như thế nào?”