Nghiêm Khắc nổi lên cảm giác không thể nói ra, nhìn Ôn Hướng Dương trước mặt đang cảm kích, hiện ra một nụ cười ôn nhu như mặt nước:” Cô bé ngốc, sao cứ toàn nói những điều ngu ngốc? Em và ŧıểυ Hân đều là những người quan trọng nhất đối với anh, anh chỉ sợ cô bé ngốc em có chuyện gì đó giấu giếm không muốn nói cho anh biết, không cần anh giúp đỡ.”
“Nghiêm Khắc, thật xin lỗi. Em chỉ là không nghĩ đến sẽ khiến anh lo lắng, không phải em cố ý gạt anh…” Ôn Hướng Dương thấy lúc này Nghiêm Khắc còn an ủi cô, trong lòng thật sự thấy áy náy.
Cô im lặng cúi đầu.
Trương Tử Nguyệt cuối cùng vẫn là đem chuyện ŧıểυ Hân bị bắt cóc nói cho Nghiêm Khắc biết.
Chắc là lúc cô gọi điện thoại cho ŧıểυ Lam, Nghiêm Khắc mới biết được chuyện các cô bị bắt cóc mà chạy đến.
Cũng may, Trương Tử Nghiệt mặc dù chán ghét cô, nhưng suy cho cùng vẫn là nói cho Nghiêm Khắc biết, xem ra cô gái này cũng không phải là người xấu…
Nghiêm Khắc thấy Ôn Hướng Dương không bởi vì chuyện này mà xa cánh mình như vậy, tâm tình của anh ta tốt lên không ít, nhìn Ôn Hướng ngồi bên cạnh mình, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu tại sao, lúc cô nhờ anh ta giúp đỡ, nhìn bộ dạng cô phấn khởi, anh ta mới cảm thấy tâm trạng sung sướиɠ.
Nếu có thể, anh ta thật sự hy vọng đem cô vĩnh viễn giữ lại bên người, như vậy liền có thể bảo vệ cô, giúp đỡ cô.
“Hướng Dương, có thể giúp anh mang ly nước bên kia lại đây được không?”
Vừa tồi Nghiêm Khắc mới cảm thấy khát nước, ŧıểυ Hân đã rót anh ta một ly nước, sau đó đi ra ngoài hâm nóng nước cho anh ta.
Bởi vì Hướng Dương đột nhiên đi vào, anh ta còn chưa kịp uống nước, lúc này, miệng lưỡi càng thêm khô.
Nghiêm Khắc vốn là muốn tự mình duỗi tay lấy cái ly nước kia, nhưng lúc nãy ŧıểυ Hân vừa đi, hắn không chú ý làm cái ly bị đẩy hơi xa.
Cơ thể anh ta không thể di chuyển, căn bản không thể lấy đuợc. “Cái ly?” Ôn Hướng Dương nghe Nghiêm Khắc nói, nhìn phía Nghiêm Khắc hỏi: “Nghiêm Khắc, là anh muốn uống nước sao? Được, để em lấy cho anh, anh nằm xuống đừng cử động, anh muốn làm gì, cứ nói với em.”
“Hướng Dương, đừng lo lắng như vậy, chỉ là anh hơi khát nước.” Nghiêm Khắc thật sự không thể di chuyển, nếu không cũng sẽ không mở miệng nhờ Ôn Hướng Dương giúp đỡ.
Thấy Ôn Hướng Dương nghiêm trọng như vậy, trên mặt Nghiêm khắc có chút buồn cười.
” Nghiêm Khắc, anh thành ra như vậy, còn cười được? Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì không hay, anh bảo em làm sao không lo lắng? Anh bảo em phải làm sao giải thích với người khác? Ôn Hướng Dương có chút tức giận liến mắt dò xét Nghiêm Khắc một cái, đứng lên đem ly nước mang đến.
Lúc này Nghiêm Khắc nằm ở trên giường, cô sợ Nghiêm Khắc uống nước không được, đem ly nước để sang một bên, cố ý đi đến, đem giuờng điều chỉnh cao lên, đỡ Nghiêm Khắc ngồi dậy, có thể dựa vào giường.
Bởi vì phải nâng người dậy, nên khoảng cánh giữa hai người rất gần, gần đến mức Nghiêm Khắc có thể ngửi được mùi thơm trên người Ôn Hướng Dương, tầm mắt anh ta dừng trên đôi môi gần trong gang tấc kia, nhìn đôi môi mềm mại phớt hồng, ánh mắt Nghiêm Khắc hiện lên một màn sương.
Nghiêm Khắc cư nhiên tưởng tượng đến cảnh hôn cô, chờ đến thời điểm anh ta bừng tỉnh vội vàng rút tầm mắt lại.
Đôi mắt Nghiêm Khắc híp lại, có chút ảo não, anh ta bị làm sao vậy? Tại sao anh ta lại nảy ý nghĩ như vậy với Hướng Dương?
Ôn Hướng Dương đã đem nước cho Nghiêm Khắc, nhưng mà, Nghiêm Khắc cũng không có uống, bộ dạng còn cứ như là đi vào cõi thần tiên, cái này làm cho Ôn Hướng Dương không khỏi nghi ngờ gọi Nghiêm Khắc hai tiếng.
Nghiêm Khắc nghe được Ôn Hướng Dương gọi lớn, bừng tỉnh, nhìn cô gái trước mắt từ nhỏ lớn lên với mình, trên mặt đầy lo lắng.
Anh ta đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình thật xấu xa, Hướng Dương chỉ là em gái anh ta, chỉ là em gái mà anh ta bảo vệ từ nhỏ mà thôi.
Anh ta và Tử Nguyệt sớm đã đính hôn, đối với Hướng Dương bất quá chỉ là anh em mà thôi.
Anh ta nảy ra ý nghĩ như vậy, nhất định là bởi vì người đàn ông kia xuất hiện, làm cho anh ta bắt đầu nảy sinh một loại ý nghĩ là em gái mà anh ta đã bảo vệ từ nhỏ sẽ bị người khác cướp mất, không cần anh ta giúp đỡ bảo vệ nữa mà thôi.