Mộ Lăng Khiêm thấy bộ dáng Ôn Hướng Dương thống khổ như thế, hắn so với cô còn đau hơn, nhưng vì tránh cho cô lại vì việc này mà cùng hắn xảy ra mâu thuẫn, định xa cách hắn, hắn cần phải ngoan độc một chút. Hắn đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, hành động tùy ý ngồi như thế này đã đem miệng vết thương của chính mình hung hăng xé rách, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, gằn từng chữ: “Đáp ứng tôi, không nên vì chuyện này mà lại cùng tôi nháo nữa. Tôi nếu muốn muốn em, em không được cự tuyệt, càng không được xa cách tôi.”
Mau từ vết thường so với vừa rồi còn chảy ra mạnh hơn, trong không khí mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm.Ôn Hướng Dương khóc đến đôi mắt sưng đỏ, tầm mắt dần mơ hồ, nhưng trước mắt rõ ràng một màu đỏ chói mắt như vậy. Hắn sao lại có thể bức ép cô? Sao hắn lại có thể lợi dụng vết thương của mình, lợi dụng áy náy đối của cô mà tới cưỡng ép cô? “Không đáp ứng?”
Mộ Lăng Khiêm làm trò trước mặt Ôn Hướng Dương, duỗi tay liền xé rách đi miệng vết thương của chính mình, thanh âm của hắn rõ ràng là ẩn nhẫn nghẹn ngào, nhưng hắn dường như lại không đau chút nào. Mắt thấy Mộ Lăng Khiêm đã đem miệng vết thương hoàn toàn xé rách, Ôn Hướng Dương liền nôn nóng cực kỳ gấp gáp quỳ rạp xuống đất, cô gắt gao bắt lấy tay Mộ Lăng Khiêm, khóc thở hổn hển nói: “Tôi cầu xin anh, anh mau dừng lại đi? Tôi cầu xin anh……”
Mộ Lăng Khiêm liền lập tức dừng lại động tác, duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt Ôn Hướng Dương: “Đáp ứng tôi. Đáp ứng rồi, tôi sẽ để cho em giúp tôi băng bó lại vết thương. Bằng không, em có thể thử xem.”
Mộ Lăng Khiêm biết bởi vì cô mà hắn bị thương, làm cho Ôn Hướng Dương đối với hắn thực sự áy náy, nhưng hắn muốn không phải là sự áy náy của cô, mà là, chân tình của cô. “Xem ra……”
Mộ Lăng Khiêm thanh âm cực độ ẩn nhẫn nói ra hai chữ, trong mắt là bộ dáng tuyệt vọng không muốn đáp ứng như cũ của Ôn Hướng Dương, hắn đột nhiên rút tay về, hướng chỗ miệng vết thương của chính mình mà đâm tới. “Không cần!”
Ôn Hướng Dương mắt thấy Mộ Lăng Khiêm dùng tay đâm mở miệng vết thương, cô cảm thấy hoảng sợ đến mức khàn cả giọng hét lớn: “Không cần, tôi đáp ứng anh. Anh nói cái gì, tôi đều đáp ứng. Tôi cầu xin anh……”
“Đáp ứng?”
Mộ Lăng Khiêm đem Ôn Hướng Dương đỡ lên, máu ở trên miệng vết thương càng ngày càng nhiều. Ôn Hướng Dương liều mạng gật đầu, khóc đến mức nói năng lắp bắp: “Tôi…… …… Tôi đáp ứng rồi,tôi…… …… Đều đáp ứng rồi, tôi…… …… Cầu anh, để tôi giúp anh xử lý miệng vết thương của anh đi?”
Mộ Lăng Khiêm đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, hắn duỗi tay vỗ vỗ lưng Ôn Hướng Dương, giảm bớt tiếng nấc của cô, nhưng ý tứ vẫn là không có muốn cho cô đi lấy thuốc. Ôn Hướng Dương khóc nấc, hai mắt đẫm lệ của cô nhìn Mộ Lăng Khiêm, cô thật sự không rõ người nam nhân này rốt cuộc vì cái gì mà đối với cô như vậy, hắn luôn là vô điều kiện mà giúp cô, rồi lại luôn là như vậy bức cô: “Mộ thiếu, tôi đều đã đáp ứng anh, có thể trước tiên xử lý vết thương không?”
“Không vội.”
Mộ Lăng Khiêm mang theo cô đi ra ngoài, từ ngăn kéo cầm một tờ giấy trắng cùng một cái bút nói: “Tôi nói, em viết, viết xong em ấn dấu tay. Miễn cho người nào đó đến lúc đó lại đổi ý, lại bởi vì việc này cùng tôi cáu kỉnh.”
Không náo loạn. Cô không dám tiếp tục quậy. Hắn nếu như chết đi, cô cả đời này đều sẽ không an tâm. “Một: Không được khóc; Hai: Không được nháo; Ba: Không được cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của tôi; Bốn: Không được vì ŧıểυ Lam mà xa cách tôi; Năm: Không được có ý chống đối tôi. Sáu: Không, về sau nghĩ ra thì lại thêm.”
Mộ Lăng Khiêm tiếng nói trầm thấp khàn khàn phát từng câu từng chữ vang lên, Ôn Hướng Dương dựa theo lời nói của Mộ Lăng Khiêm, viết một tờ giấy, còn bị buộc viết tên vào. Mộ Lăng Khiêm mới vừa xem xong sau, hơi hơi nhăn mày lại, tựa hồ còn có chỗ không hài lòng. Hắn vươn tay liền kéo tay cô qua, đột nhiên hướng tới miệng vết thương của hắn mà ra. Ôn Hướng Dương sợ tới mức hai mắt trợn lên, kêu to: “Không cần!”