Anh cứu người quên mình. Đúng thời điểm khi Lâm Hạo nôn nóng, bỗng anh ta ngửi thấy một mùi hôi hắc lên trong không khí.
Cái mũi Lâm Hạo ngửi ngửi.
Xăng!
Cái nhà xưởng bị bỏ đi này bên trong đều là xăng!
Ngửi được mùi xăng, trong đầu Lâm Hạo nảy lên một ý nghĩ đáng sợ.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm Mộ Lăng Khiêm một cách nham hiểm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, tên họ Mộ kia, tôi sẽ chống mắt lên xem lần này anh có thể sống nổi hay không!
Trong đầu Lâm Hạo nảy ra ý nghĩ, anh ta vui sướиɠ đến điên cuồng. Đôi mắt tức khắc liền loé sáng như hai cái bóng đèn lớn, đắc ý cười to ra tiếng.
“Mộ Lăng Khiêm, anh ở đây, thì đã sao nào? Bây giờ tôi đốt cái nhà xưởng này, tôi không tin anh có thể sống bất tử!”
Ánh mắt Diệp Ảnh dừng trên người Mộ Lăng Khiêm, hắn muốn nói, lại không biết mở miệng như thế nào.
Hắn cư nhiên là một kẻ vô dụng, không thể bảo vệ tốt Ôn Hướng Dương, còn khiến Mộ Lăng Khiêm phải mạo hiểm đến đây, hắn không xứng ở lại bên cạnh Mộ Lăng Khiêm.
Nghĩ đến chuyện Ôn Hướng Dương đưa cho hắn cái điện thọai đó, mở cái tin nhắn kia, nghĩ đến Ôn Hướng Dương đã đối xử với hắn như thế nào, Diệp Ảnh trầm mặc, tâm giống như một mảnh tro tàn
. Hắn không xứng ở lại bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, càng không xứng đáng bảo vệ cho Ôn Hướng Dương. Chuyện này đều là do hắn sơ suất! –
“Cứu hai người kia trở về rồi nói!”
-“Vâng,.” Giọng nói Diệp Ảnh trầm thấp tự trách.
Hắn đã thấy Ôn Hướng Dương và Nghiêm Hân ngất trên mặt đất, cũng nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh đang hôn mê của Ôn Hướng Dương.
Nhìn thấy Ôn Hướng Dương bị thương thành ra như vậy, trong lòng hắn không khỏi đau đớn.
Mặc dù Mộ Lăng Khiêm không trừng phạt hắn, hắn tuyệt đối cũng sẽ không tha thứ cho sai lầm lần này của chính mình! Mà ở thời điểm Diệp Ảnh đang thất thần, Lâm Hạo nhân cơ hội, cười âm hiểm, anh ta mang cơ thể hôi hám ghê tởm của mình, ngã bệch xuống, rồi bò đến chỗ quần áo của mình, lấy ra một cái bật lửa mà anh ta đặt ở trong túi quần.
Nhanh chóng nhặt chiếc áo lông dê bị anh ta xé rách ở trên mặt đất, trong nháy mắt ngọn lửa bốc cháy, Lâm Hạo thỏa mãn nở nụ cười.
Diệp Ảnh hồi phục lại tinh thần, hắn liền muốn chạy qua ngăn cản, nhưng rốt cuộc vẫn là chậm một bước, Lâm Hạo cầm bậc lửa đốt chiếc áo lông dê, nhìn về phía chỗ xăng liền ném qua.
“Mộ Lăng Khiêm, anh đi chết đi!”
“Oanh!”
Mọi chuyện dường như chỉ xảy ra trong vòng ba giây, thùng xăng nhập lậu, tiếp xúc với áo lông dê bị cháy, bùng nổ trong nháy mắt, ngọn lửa dâng lên bốn phía.
Một cái thùng xăng bị cháy nổ, kéo theo một đống thùng xăng khác.
“Oanh!”
“Oanh!”
“Oanh!” Chỗ Ôn Hướng Dương đang nằm lúc này, cách nơi nổ mạnh không đến năm mét. Cùng lúc xảy ra vụ nổ, Mộ Lăng khiêm đang khống chế Trần Vân Hi, theo bản năng muốn tìm cách để đem người thoát khỏi đây, không phải bản thân, mà chính là Ôn Hướng Dương.
Nhìn thấy Ôn Hướng Dương đang nằm gần vụ nổ, con ngươi màu đen nháy liền kịch liệt co rút.
Thấy những mảnh vỡ do vụ nổ bay về phía Ôn Hướng Dương, nghìn cân treo sợi tóc, Mộ Lăng Khiêm không chần chờ chút nào, buông Trần Vân Hi ra, liền hướng về phía Ôn Hướng Dương chạy qua. Mộ Lăng Khiêm trực tiếp dùng cách nhanh nhất, lấy thân thể mình, ngăn những mãnh vỡ đang tiến về phía Ôn Hướng Dương. “!”Diệp Ảnh tức giận la lên, cũng buông Lâm Hạo ra, đi giúp Mộ Lăng Khiêm ngăn chặn vụ nổ.
“Oanh!” “Oanh!” “Oanh!” Vụ nổ quá mạnh! Nhanh chóng lan rộng ra, lửa bốc lên tận trời, đồ vật bên trong nhà xưởng đều bị đốt cháy, uy lực của vụ nổ ngày một càng lớn hơn. Lâm Hạo thấy âm mưu của mình đã được thực hiện, Mộ Lăng Khiêm và Diệp Ảnh còn ngu ngốc chạy về phía vụ nổ. Lâm Hạo trong lòng không ngừng đắc ý. Các người đều ngu ngốc! Làm sao lại có người ngu ngốc như vậy!
Bọn họ không sợ là sẽ chết trong trận nổ này sao? Người Mộ gia các ngươi căn bản toàn là những kẻ ngu ngốc! Không còn ai có thể đe dọa mình, Lâm Hạo điên cuồng cười phá lên. Nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu lan về phía bên này, Lâm Hạo lấy lại tinh thần, mặc kệ Trần Vân Hi sống chết ra sao, cũng mặc kệ trên người mình có mặc quần áo hay không. Lâm Hạo liền chạy ra bên ngoài, chỉ là cái kẻ điên này, đã chạy ra còn điên cuồng cười to: ” Mộ Lăng Khiêm, không phải anh muốn cứu người sao? Anh cứu sao? Tôi để các người cứu a! Các người đều đi chết hết đi! Các người đi chết ở trong này luôn đi!