Con chưa từng gặp qua người đàn ông nào anh tuấn đến vậy, con còn tưởng rằng là anh ấy là thiên sứ được phái xuống để cứu vớt cuộc đời con, rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn khôi ngô không chút vẻ nữ tính, trên người anh ấy tỏa ra sự lạnh lùng sát khí khiến con mê muội, mặc dù sau đó vẻ lạnh lùng của anh ấy đã giảm đi không ít, nhưng con vẫn cảm nhận được, anh ấy chính là một người đàn ông có tâm sự!
Con thích thấy anh ấy cười, nhưng anh ấy lại chưa từng cười với con. Sau đó từ Lộ Phi con mới biết được trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào có thể đến gần anh ấy, mà con coi như đã là một ngoại lệ. Có thể như vậy, khi con biết được tin đó liền vui không sao tả xiết!
Con thích anh ấy tới tận xương tuỷ, mẹ biết không, có thể cùng Hạ Minh Duệ kết hôn cho dù chết con cũng không tiếc nuối, nhưng mà con biết người anh ấy thích không phải là con!
Cố Hiểu Kha vừa nói vừa rơi lệ, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn bị nước mắt thấm ướt, nhưng điều này cũng không tổn hại tới vẻ đẹp của cô một chút nào.
Con gái, ngoan, đừng khóc nữa, mẹ sẽ đau lòng! Nghe lời mẹ, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải bảo trọng bản thân, có được hay không? Con là trái tim của mẹ!
Diệp Tình Văn cũng giống Cố Hiểu Kha, đau lòng đến rơi nước mắt. Con gái bà như vậy, bà sao có thể nhẫn tâm để cô chịu khổ? Nếu cô muốn cùng Hạ Minh Duệ kết hôn, vậy bà sẽ thành toàn cho cô, thời gian của cô cũng không còn nhiều nữa.
Gần đây tần suất ngất xỉu của cô ngày càng tăng, lòng của bà cũng đau đớn không thôi, chỉ sợ một ngày nào đó tỉnh dậy, Hiểu Kha đã không còn ở bên cạnh bà, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào! Bà dường như không cách nào tưởng tượng được.
Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Thấy Diệp Tình Văn lấy điện thoại di động ra, Cố Hiểu Kha vội vàng đưa tay ngăn cản bà.
Diệp Tình Văn yêu thương nhìn Cố Hiểu Kha một cái, cái nhìn này bao hàm tất cả tình yêu mà một người mẹ dành cho con gái của mình.
Đứa ngốc, không phải con nhớ cậu ấy sao? Mẹ sẽ gọi cho cậu ấy.
Mẹ, đừng mà!
Giọng nói Cố Hiểu Kha có chút nóng nảy.
Con không muốn anh ấy thấy bộ dáng tiều tuỵ này của con!
Ngốc quá, con nói gì vậy? Con gái mẹ cho dù có khóc cũng rất xinh đẹp!
Thật sao? Thật sự không sao chứ
Tin mẹ, con lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất!
Diệp Tình Văn cho cô một ánh mắt an tâm, sau đó bấm số gọi Hạ Minh Duệ.
--- --------
Tan sở, Lâm Na có rủ cùng ra ngoài chơi, bị Lâm Thiển Y từ chối, mà Hạ Minh Duệ cũng gọi điện thoại bảo cô lái xe về nhà trước.
Lái xe..........
Được rồi!
Trong lòng mơ hồ cảm thấy Hạ Minh Duệ có lẽ đang ở cùng một chỗ với Cố Hiểu Kha, cũng không biết cảm giác phiền muộn như vậy là thế nào nữa!
Nhà Hạ Minh Duệ mới mua so ra lớn và rộng rãi hơn, có điều làm người ta phát điên chính là cũng vẫn chỉ có 1 phòng ngủ, người này bị gì vậy chứ?
Liếc mắt nhìn tủ lạnh trống rỗng, Lâm Thiển Y quyết định đi siêu thị càn quét một phen.
Lúc băng qua ngã tư đường, Lâm Thiển Y dừng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm màn hình lớn ở trung tâm, nơi đó đang đưa tin về giới nghệ sĩ.
Một người đàn ông đẹp trai bị các phóng viên bao quanh đến cả giọt nước cũng không lọt, Lâm Thiển Y trừng mắt, người đàn ông này có chút nhìn quen mắt.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút.
A, đúng rồi, đêm hôm đó ở Công Thể, cô uống say đụng vào một người đàn ông, so người đàn ông đang được chiếu trên màn hình giờ phút này giống nhau như đúc.
Không thể nào?
Người đàn ông kia hình như còn nói bọn họ sẽ gặp lại? Chẳng lẽ chính là chỉ dưới tình huống này? Một người ở trong màn ảnh lớn, một người ở ngã tư đường?
Co điều người đàn ông này đúng là đẹp trai tới mức không có thiên lý mà, trừ Hạ Minh Duệ, đoán chừng đây là người thứ hai làm cho người ta không muốn dời mắt. Nếu mà là Trần Hi nhìn thấy, có lẽ sẽ lại vừa thấy đã yêu!
Đôi mắt người đàn ông này rất to, là đôi mắt hai mí lớn, là kiểu người mà anh ta chỉ cần chớp mắt một cái cũng có thể đám con gái hú hét điên cuồng, rõ ràng là đôi mắt nhẹ nhàng làm mê đắm lòng người, mà kết hợp lại là khóe môi tràn đầy ý cười bất cần, lại có loại cảm giác xấu xa, đàn ông thế này chính là kiểu khiến phụ nữ không thể nào chống đỡ được!
Aiz, yêu nghiệt!
Thật là không có thiên lý mà, thời đại gì mà đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa!
Xin chào mọi người, tôi là Mộc Nam!
Giọng nói của người đàn ông hết sức du dương, giống như gió xuân làm say lòng người.
Xin hỏi, anh Mộc lần này tại sao tới Trung Quốc để phát triển? Nghe nói ở Hàn Quốc anh rất được hoan nghênh?
À, là như vầy, tôi vốn là người Trung Quốc, sau khi ba tôi qua đời mẹ tôi tái giá gả đến Hàn Quốc, cho nên từ nhỏ lớn lên ở Hàn Quốc!
“Nghe nói lúc anh ở Hàn Quốc đang rất nổi tiếng, hơn nữa còn là một minh tinh nổi tiếng từ nhỏ, đối với việc này anh có suy nghĩ gì không?”
Tôi cảm thấy tới chỗ nào cũng giống nhau thôi, chỉ cần tôi và mẹ vui vẻ là được!
Vậy nguyên nhân gì khiến anh lại rời bỏ sự nghiệp ở Hàn Quốc đến Trung Quốc phát triển?”
Mẹ tôi nói dù gì bà cũng lớn tuổi rồi, muốn trở về cố hương. Tôi liền về cùng bà!
A, thật không nghĩ tới anh Mộc lại hiếu thuận như vậy, không trách được rất nhiều người ái mộ không tiếc theo đến tận Trung Quốc!
Vậy tại sao anh lại chọn ký hợp đồng nghệ sĩ với Hạ thị?
Cái này do quản lý của tôi quyết định, mà tôi cũng mới biết không lâu thôi!
--- ---------
Nhìn hồi lâu cuối cùng Lâm Thiển Y mới biết người đàn ông này lại là đại minh tinh, thật là không nghĩ đến, có điều với dáng dấp kia của anh không làm minh tinh thật đúng là đáng tiếc.
Có điều cái tên Mộc Nam này cũng rất dễ nghe.
Chỉ có điều Hạ thị? Nghe nói Hạ Minh Duệ là con trai của Hạ thị? Nhưng tại sao anh lại đến công ty bọn họ làm Tổng giám đốc?
Mặc dù công ty bọn họ cũng là một chi nhánh của tập đoàn Hạ thị, nhưng có lẽ cũng không phải là công ty bậc nhất, cùng lắm cũng chỉ đứng thứ hai, mà Hạ Minh Duệ xem chừng là một người khí phách ngang ngược, sao lại có thể ở một công ty nhỏ như vậy?
Không nghĩ ra nguyên nhân, Lâm Thiển Y lắc đầu một cái, không tiếp tục nghĩ nữa mà trực tiếp quẹo vào tầng hầm siêu thị mua một đồ xe.
Buổi tối lúc cô trở về Hạ Minh Duệ không có ở đây, cô đơn giản làm chút thức ăn. Cô tự nhủ, là do cô đói bụng, không phải cố ý chuẩn bị cho Hạ Minh Duệ.
Hơn 11 giờ đêm, Hạ Minh Duệ vẫn chưa trở về. Lâm Thiển Y ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cảnh tượng tấp nập xe tới xe lui, vì vậy kéo cửa sổ sát đất ra, một mình nằm xuống.
Đột nhiên cảm thấy ban đêm một mình thật nhàm chán!
Cả đêm này Lâm Thiển Y không ngủ ngon giấc, mà Hạ Minh Duệ một cuộc điện thoại cũng không gọi. Nếu là trước kia nếu Hạ Minh Duệ không về sẽ gọi điện báo cho cô một tiếng, mặc dù giọng nói cũng không có mấy dịu dàng, vẫn là trước sau như một lạnh băng băng.
Hôm sau, Lâm Thiển Y một mình đánh răng rửa mặt đi làm, giống như hết thảy đều không có gì thay đổi.
Trong bệnh viện, Cố Hiểu Kha vẫn nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ở bên cạnh giường vẫn là Diệp Tình Văn, dường như đã ngủ thiếp đi.
Hạ Minh Duệ cả đêm cũng không chợp mắt, cửa sổ hành lang mở toang, anh nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Chẳng bao lâu, Lộ Phi thở hổn hền vù vù chạy tới, sắc mặt đỏ ửng giống như sau khi vận động.
Chết tiệt, mới sáng sớm kêu tôi đi mua đồ ăn sáng, ông đây đang ngủ ngon đấy!
Nếu là người khác anh sớm đã cúp điện thoại, cần đếch gì biết anh là ai?
Ngậm miệng thối của cậu lại đi!
Hạ Minh Duệ đạp anh một cước, giọng nói lạnh lùng.
Lộ Phi làm dấu chớ có lên tiếng, ghé đầu nhìn về phía phòng bệnh, muốn nói lại thôi.
Hiểu Kha cô ấy, thế nào rồi?
Hạ Minh Duệ nhíu mày, môi mỏng mím chặt.
Tình huống không mấy lạc quan, bác sĩ nói nhiều nhất còn hơn một tháng thôi!
Cái gì?
Lộ Phi kinh hãi kêu to, không phải khi ở Mĩ đã nói là nếu khống chế tốt còn một năm sao? Thế nào mới hơn một tháng bệnh tình liền trở nặng?