Tôi hiểu, cho tôi thêm chút thời gian được không? Tôi sẽ rời khỏi anh ấy!
Lâm Thiển Y cũng không biết bản thân như thế nào mới nói ra những lời này, giống như đã dùng hết khí lực toàn thân. Anh chung quy cũng không phải là của riêng cô, không phải sao?
Tôi tin tưởng cô!
Cố Hiểu Kha dùng bàn tay trắng nõn của mình vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên bàn của Lâm Thiển Y, cũng dùng sức nắm lấy, cho cô một nụ cười an tâm, sau đó liền xoay người rời đi.
Sau khi Cố Hiểu Kha rời đi, Lâm Thiển Y ngơ ngác nhìn về phía cửa ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tấm hình của cô vẫn còn ở trong tay Hạ Minh Duệ, bây giờ đã đến lúc phải lấy lại rồi sao?
Buổi trưa, điện thoại di động của Lâm Thiển Y báo hiệu có một tin nhắn.
Xuống dưới lầu, cùng nhau ăn cơm trưa!
Lâm Thiển Y đọc tin nhắn, buồn bã thở dài một cái. Lúc đầu cô làm thế nào mà trêu chọc phải người này vậy?
Thu dọn xong đồ đi xuống lầu, ở cửa công ty, vẻ mặt Cố Hiểu Kha hạnh phúc kéo cánh tay Hạ Minh Duệ, thoạt nhìn giống như đang làm nũng, tình cảnh hạnh phúc cỡ nào. Lâm Thiển Y dừng bước, xoay người bỏ đi.
Muốn cô làm kỳ đà cản mũi sao?
Lâm Thiển Y! Em đứng lại đó cho tôi!
Giọng Hạ Minh Duệ nổi giận đùng đùng vang lên sau lưng, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với việc Lâm Thiển Y vừa tới liền chuẩn bị bỏ trốn.
Lâm Thiển Y bất đắc dĩ xoay người.
Chuyện gì?
Tư thế thân mật của hai người kia thật sự là chướng mắt, Lâm Thiển Y bĩu môi.
Tôi gọi em cùng nhau ăn trưa, em chạy đi đâu vậy chứ?
Cô có chạy sao? Rõ ràng chính là vì muốn tạo cho bọn họ có không gian trọn vẹn mà. Chỉ có Cố Hiểu Kha khi nhìn thấy Lâm Thiển Y trong nháy mắt nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
Là cô cường ngạnh kéo Hạ Minh Duệ cùng đi ăn trưa, cô cũng không nghĩ tới anh sẽ gọi Lâm Thiển Y cùng đi, điều này nói lên gì chứ? Mặc dù ngoài miệng Hạ Minh Duệ không thừa nhận anh đối với Lâm Thiển Y có ý, nhưng mà cô lại cảm giác được.
Xem ra phải nghĩ biện pháp để bọn họ tách ra sớm một chút, nếu không cô rất có thể mất anh. Nghĩ đến có một ngày cô sẽ không còn được gặp lại Hạ Minh Duệ, cô liền cảm thấy tim đau dữ dội, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Lâm Thiển Y bất đắc dĩ đi đến trước mặt Cố Hiểu Kha, cách Hạ Minh Duệ xa xa.
Thấy cô tránh mình như tránh ôn thần, ánh mắt Hạ Minh Duệ sâu thẳm, trực tiếp ném cho cô một chuỗi chìa khoá.
Đi lấy xe đi, đến nhà hàng lần trước chúng ta đến!
Ồ!
Không tình nguyện nhận lấy chìa khoá, thì ra là muốn mình tới làm tài xế miễn phí để anh có thể cùng bạn gái ở phía sau thân mật.
Một bữa ăn trưa tương đối trầm mặc, có thể là do Cố Hiểu Kha cùng cô có chỗ cố kỵ, mà Hạ Minh Duệ vốn cũng không phải người nhiều lời.
Lâm Thiển Y không biết cô làm thế nào ăn xong bữa trưa, lại làm thế nào trở về công ty. Trên đường đi cô cũng có nghĩ đến làm thế nào để rời đi Hạ Minh Duệ. Cái hợp đồng giữa bọn họ thì phải làm sao bây giờ? Nếu như cô thất hứa anh sẽ đối với cô ra sao?
Duệ, chúng ta kết hôn có được hay không?
Hai người đang sóng vai đi trên đường, cũng không có nói lời nào, đột nhiên Cố Hiểu Kha buông cánh tay Hạ Minh Duệ ra, chạy đến trước mặt anh, trợn to hai mắt nhìn anh.
Hiểu Kha, anh phải nói bao nhiêu lần nữa? Giữa chúng ta là không thể nào!
Chân mày Hạ Minh Duệ nhíu chặt, có chút không vui. Anh có thể cho phép cô đến gần anh đã là cực hạn!
Tại sao? Là bởi vì Lâm Thiển Y ư?
Khoé mắt Cố Hiểu Kha lóng lánh ánh nước, đau thương không thể nào che dấu được.
Không liên quan gì tới cô ấy!
Giọng nói Hạ Minh Duệ vẫn lạnh lùng như trước, chẳng qua là vì sao trong lòng lại có chút phiền não?
Vậy rốt cuộc là tại sao?
Cố Hiểu Kha nhỏ giọng khóc thút thít, tại sao không thể thích cô? Ngày đó cô nói mình là bạn gái anh, chẳng phải anh cũng không phản đối sao? Nếu cho cô hy vọng, thì cũng không nên để cô thất vọng chứ? Trái tim của cô thật sự không chịu nổi.
Cố Hiểu Kha! Nếu như cách cư xử của anh khiến cho em hiểu lầm, như vậy hôm nay anh muốn nói rõ với em, giữa chúng ta là không thể. Ngày mai anh sẽ đưa em về Mỹ!
Giọng nói cự tuyệt dứt khoát khiến cho lòng cô hoàn toàn rơi xuống đáy vực, trái tim không bị khống chế nhảy loạn trong lồng ngực, ảnh hưởng tới việc hô hấp của cô. Từ từ hô hấp có chút khó khăn, trước mắt dần dần biến thành màu đen.
Hiểu Kha!
Hạ Minh Duệ nhanh tay đỡ được Cố Hiểu Kha sắp ngã xuống, con ngươi co rúc lại.
Khi anh trở về nước, anh đã nói với cô rất rõ ràng, hy vọng giữa bọn họ sau này không còn gặp lại, nhưng tại sao cô lại còn theo tới đây?
Bệnh của cô cần an tĩnh, cũng không chịu nổi xúc động mạnh! Cô không thể đợi ở bên cạnh anh, tiếp tục như vậy cô sẽ chết!
Hạ Minh Duệ ôm lấy Cố Hiểu Kha đặt vào trong xe, chạy đến bệnh viện.
Xe mới vừa dừng trước cửa bệnh viện, Cố Hiểu Kha liền tỉnh lại. Khi cô nhìn thấy rõ tình huống trước mặt, không khỏi kinh hoàng trợn mắt.
Duệ, anh đưa em đi đâu vậy?
Bệnh viện!
Hạ Minh Duệ lạnh nhạt nhìn cô một cái, mở cửa xe, chuẩn bị ôm người ra.
Buông em ra, em không đi, chúng ta về nhà, em không muốn đi bệnh viện!
Chỉ cần Hạ Minh Duệ nhắc tới bệnh viện, cảm xúc Cố Hiểu Kha liền có chút không khống chế được.
Nhưng em bị bệnh!
Hạ Minh Duệ không chút động đây.
Em không đi, để em xuống!
Cố Hiểu Kha bắt đầu giãy giụa, thậm chí tay đấm chân đá, gương mặt xinh đẹp tái nhợt. Cô không muốn đi bệnh viện. Cô không có bệnh.
Xin anh, Duệ, em thật không sao. Chỉ là vừa rồi tâm tình quá mức kích động mà thôi! Đưa em về nhà, không, đưa em về nhà anh, em không muốn ở một mình!
Hạ Minh Duệ thở dài một cái, cuối cùng buông tay không kéo cô nữa mà leo lên xe, lái đến nhà mình.
Thấy Hạ Minh Duệ thật sự đưa cô tới nhà anh, trong lòng có chút hân hoan. Khi Hạ Minh Duệ ôm cô xuống xe, cô cơ hồ là nhảy cẩng lên ôm cổ anh.
Duệ, em chỉ muốn thời điểm em ở đây chỉ có hai người, tạm thời cứ để Tiểu Thiển ở ngoài được không? Cô ấy cũng có chỗ của riêng mình chứ? Em sợ bệnh tình của mình sẽ doạ sợ cô ấy!
Giọng nói Cố Hiểu Kha rất nhẹ rất mềm mại, mang theo một chút yếu ớt không dễ phát hiện. Cô dường như là tham luyến hơi thở cùng mùi vị trên người anh.
Thân thể của cô gần đây phát bệnh ngày càng nhiều, chẳng lẽ do gần đây tâm tình quá mức kích động?
Để Lâm Thiển Y ở ngoài? Trong lòng Hạ Minh Duệ rõ ràng có chút mâu thuẫn, nhưng là nghĩ đến thân thể Cố Hiểu Kha, anh cũng chỉ có thể cắn chặt môi, mà Cố Hiểu Kha cũng rất tinh ý không có ép buộc tới cùng.
Coi như Hạ Minh Duệ không đồng ý, cô cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để Lâm Thiển Y chủ động rời đi.
Buổi tối Lâm Thiển Y ngồi xe buýt trở về, mà chiếc xe thể thao màu đỏ Hạ Minh Duệ đưa cho cô kể từ lần đó đến nay cũng không lái qua, ngay cả dạo gần đây cũng là cô làm tài xế lái xe cho anh.
Lâm Thiển Y nhập mật mã vào nhà Hạ Minh Duệ, trong nháy mắt khi cửa mở ra, cô vốn là muốn trực tiếp đi vào bếp làm cơm, thuận tiện tìm cách lại lại tấm hình của mình.
Nhưng cô không nghĩ tới Hạ Minh Duệ ở nhà, hơn nữa Cố Hiểu Kha cũng ở đây!
Trong phòng khách, Hạ Minh Duệ khoanh tay ngồi thẳng lưng trên ghế sa lon. Mặc dù nhân phẩm của anh rất kém cỏi nhưng không thể không thừa nhận người đàn ông này đẹp đến quá đáng, ngay cả cô là nữ cũng không nhịn được có chút ghen tỵ.
Cố Hiểu Kha đang rúc vào bên cạnh anh, trong ngực ôm một con gấu bông thật lớn, gương mặt hạnh phúc ngọt ngào.
Những nguyên liệu nấu ăn Lâm Thiển Y mua về cũng không hiểu vì sao sau khi cô nhìn thấy tình cảnh ấm áp này, đột nhiên rơi hết xuống đất.
Hạ Minh Duệ ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Thiển Y hốt hoảng nhặt đồ, nhướn mày, giọng nói có chút bất mãn, thậm chí có chút ít mùi vị làm nũng.
Lâm Thiển Y, nhanh đi nấu cơm, đói chết đi được!
Lâm Thiển Y nhặt nguyên vật liệu nấu ăn trên đất lên, thần sắc có chút phức tạp, cũng không để ý tới Hạ Minh Duệ mà trực tiếp xoay người đi thẳng vào bếp.