Nếu có thể lựa chọn, người có thực lực có thể cam tâm chọn chức vụ khó khăn của một thư ký là đi phục vụ người, cô lại tình nguyện làm một nhân viên văn thư nho nhỏ.
Nhìn xem, đại thiếu gia đúng là bận rộn, mới có bao lâu chứ? Người này liền bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến.
Pha cho tôi ly cà phê đặc.
Lâm Thiển Y đứng dậy, không cam lòng.
Hạ Minh Duệ xem được một chút văn kiện, lúc này hơi mệt mỏi, anh liền đem máy tính xách tay của mình tắt âm lượng, mở game đăng nhập.
Anh nhớ Lâm Thiển Y cũng chơi game giống anh, hơn nữa còn là cùng server, tên của cô hình như là Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy thì phải?
Tên này nghe rất quen, giống như bị anh cho vào danh sách kẻ thù vậy.
Anh xem danh sách bạn bè của mình, tên Lộ Phi kia không đăng nhập, không biết đã đi đâu tán gái rồi. Đầu tiên anh tìm tên Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy để thêm vào danh sách bạn bè, kết quả nhân vật này đang online.
Lúc này sắc mặt Hạ Minh Duệ có chút không tốt, Lâm Thiển Y tuyệt đối không có đăng nhập lúc này, nói vậy hiện tại người này là ai?
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy là tên của cô hay của người khác? Chỉ cần nghĩ tới đây có thể là tên của một người đàn ông nào đó, trái tim Hạ Minh Duệ liền nhen nhóm ngọn lửa buồn bực.
Đối phương rất nhanh đáp lại, đồng ý kết bạn.
Biệt Thái Phóng Tứ: Anh là ai?
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: ?
Trong miệng Tề Diệu đang ngậm một cái bánh sandwich, anh còn chưa ăn điểm tâm đây, không hiểu sao cái tên Biệt Thái Phóng Tứ này làm gì đột nhiên gửi lời mời kết bạn?
Này nha, không phải là bị bệnh chứ? Kết bạn chỉ vì muốn hỏi anh là ai?
Biệt Thái Phóng Tứ: Anh chính là người chơi?
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: ...
Lúc này đổi lại là Tề Diệu nghi ngờ, người này là ai thế? Tại sao lại hỏi anh có phải là người chơi không? Bất quá người chơi game chơi nhân vật khác vốn dĩ là chuyện bình thường, Tề Diệu suy nghĩ một chút lại trả lời một câu.
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: Không phải! Thì sao?
Hạ Minh Duệ vốn muốn hỏi một chút về quan hệ của anh ta và Lâm Thiển Y, nhưng lại không muốn để cho người khác biết thân phận của mình, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống. Ngón tay thon dài gõ mặt bàn, lấy trực giác đàn ông phán đoán, người đang chơi thay cho Lâm Thiển Y là một người đàn ông!
Tề Diệu đợi nửa ngày, Biệt Thái Phóng Tứ cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện, chỉ đành mắng thầm một tiếng bệnh thần kinh, sau đó anh cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y ra ngoài pha cà phê không mang theo điện thoại. Hạ Minh Duệ liếc mắt nhìn về phía cửa, không thấy dấu hiệu Lâm Thiển Y quay lại, vì vậy đi tới trước bàn cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, người gọi là Tề Diệu.
Vừa nhìn liền biết chính là tên của một người đàn ông.
Lúc Lâm Thiển Y pha cà phê xong quay lại, Hạ Minh Duệ đang khoanh tay dựa vào trước bàn làm việc của cô, sắc mặt thoạt nhìn không được tốt. Cô có chút nghi ngờ đem cà phê bưng đến bàn Hạ Minh Duệ.
Tề Diệu là ai?
Con ngươi thâm thuý của Hạ Minh Duệ giống một cái giếng sâu vạn trượng, ánh mắt trừng trừng khiến Lâm Thiển Y sửng sốt, sao anh lại biết Tề Diệu? Nhưng mà cô vẫn trả lời theo bản năng.
Ặc, Tề Diệu hả, đó là bạn tôi!
Vậy ư?
Hạ Minh Duệ bất động, ánh mắt càng trở nên thâm thuý, kèm theo chút u oán. Lâm Thiển Y cảm thấy có chút quỷ dị.
Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn, người này thế nào, nhìn ánh mắt anh kỳ quái vậy? Giống như cô làm chuyện gì đó có lỗi với anh.
Này, anh không sao chứ?
Lâm Thiển Y đi tới trước mặt Hạ Minh Duệ, tay nhỏ bé sờ trán anh, không nóng a!
Đối với đụng chạm của Lâm Thiển Y, Hạ Minh Duệ không nhúc nhích cũng không tránh né.
Hừ, mới vừa rồi có một người tên Tề Diệu gọi điện cho em!
Lâm Thiển Y hoài nghi nhìn Hạ Minh Duệ một cái, vòng qua anh đi tới bàn làm việc cầm điện thoại lên, phía trên quả thật có cuộc gọi nhỡ.
Lâm Thiển Y vừa cầm điện thoại vừa bấm số Tề Diệu, thuận tiện đi ra ngoài. Cô chẳng qua là không muốn quấy rầy Hạ Minh Duệ, nhưng hành động này ở trong mắt Hạ Minh Duệ lại không mang ý như vậy.
Đôi tròng mắt càng thêm sâu không thấy đáy, thật sâu thâm trầm nhìn bóng lưng Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y đi tới cửa, vừa lúc điện thoại được kết nối.
Lâm Thiển Y, mấy ngày nay em chết ở đâu vậy?
Tề Diệu vừa mở miệng liền oanh tạc như đánh bom. Có rắm thì phóng! Em đang rất bận đấy!
Lâm Thiển Y cũng tức giận.
Em biết cái tên Biệt Thái Phóng Tứ kia?
Có quỷ mới biết hắn, anh nhắc cái tên khốn đó làm gì?
Hạ Minh Duệ đứng trong phòng ngăn cách một cánh cửa khoé miệng giật giật, tên khốn này ý chỉ anh? Nếu là vậy, Lâm Thiển Y chết chắc rồi.
Ặc, không có gì, chẳng là người kỳ quái này mới vừa rồi đột nhiên gửi lời mời kết bạn, còn hỏi anh có phải người chơi không nữa!
Không biết, hay là đầu hắn bị lừa đá? Thế giới của người có tiền không phải chúng ta có thể hiểu được!
Sau hai người lại nói thêm chút chuyện linh tinh.
Lâm Thiển Y cúp điện thoại, vừa tính mở cửa thì cửa lại được mở ra, bên trong gương mặt Hạ Minh Duệ âm trầm từ trên cao liếc nhìn cô một cái, sau đó rất cộc lốc bỏ lại một câu.
Tôi có việc ra ngoài một chút, có người tìm thì nói tôi không ở đây .
À ừ...
Lâm Thiển Y bình tĩnh nhìn bóng lưng cao ngất của Hạ Minh Duệ hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, xì một tiếng.
Ánh mắt gì vậy chứ? Quả nhiên là thế giới người có tiền không phải cô có thể hiểu được.
Hạ Minh Duệ bắt thang máy, đến cửa công ty lúc này mới lấy điện thoại gọi cho Lộ Phi.
Lộ Phi, giúp tôi điều tra một chút về người tên Tề Diệu!
Đầu bên kia điện thoại, Lộ Phi trầm mặc một lúc, không còn bộ dạng biếng nhác mà trước đây Lâm Thiển Y từng thấy.
Thế nào? Đã tìm ra đầu mối?
Không phải, cậu cứ làm theo lời tôi là được!
Hạ Minh Duệ trả lời, mặt không đổi sắc.
Tề Diệu? Không phải ư?
Lộ Phi có chút hoài nghi, tên của người này... ừm... dường như cũng không phải là nhân vật mấu chốt có liên quan? Có điều nếu Hạ Minh Duệ muốn điều tra, vậy anh phải đi tìm hiểu một chút, dù sao dạo gần đây trong lúc rảnh rỗi, anh cua mỹ nữ đến chán rồi.
Dĩ nhiên nếu như có thể để anh theo đuổi được người phụ nữ tên Lâm Thiển Y kia, anh cũng sẽ không chán, suy nghĩ một chút, Lộ Phi rốt cuộc không nhịn được mở miệng lần nữa.
Tôi nói Hạ Minh Duệ này! Lâm Thiển Y đó có thật là nhân viên công ty cậu không vậy?
Nếu không thì sao?
Giọng nói Hạ Minh Duệ ỡm ờ.
Hả? Tôi nói này, quan hệ của hai người là như thế nào vậy? Nếu cậu không có ý với cô ấy, không ngại tôi theo đuổi chứ?”
Này, chớ có vậy chứ. Cậu không có hứng thú với phụ nữ, nếu bản thân không muốn thì để lại cho tôi không được sao? Dù gì cũng là anh em mà!
Ai cũng có thể, chỉ có cô ấy là không được!
Hạ Minh Duệ âm trầm bỏ lại một câu, Lộ Phi quơ quơ điện thoại trong tay, khuôn mặt buồn bực, gì chứ, dám ngắt điện thoại của anh. Một chút ý tốt cũng không có.
Giờ nghỉ trưa, Hạ Minh Duệ cũng không trở lại. Lâm Thiển Y cũng lười quản anh đi nơi nào, anh không trở lại chẳng lẽ cô không cần nghỉ trưa sao?
Suy nghĩ một chút, đã lâu không đến quán Tề Diệu, vì vậy cô quyết định trưa nay tới đó dùng cơm. Khi vừa xuống lầu dưới thì gặp phải Trần Hi.
Trần Hi nhìn Lâm Thiển Y, khuôn mặt như đưa đám. Hôm nay cả phòng văn thư chỉ còn lại một mình cô, người đẹp hôm trước hôm nay cũng không tới, làm hại cô công việc ngập đầu không nói, ngay cả người nói chuyện cũng không có, vì vậy mời Lâm Thiển Y cùng đi ăn cơm.
Lâm Thiển Y nghĩ ngợi một chút, cũng không cự tuyệt, có điều địa điểm là do Lâm Thiển Y chọn.
Vòng tới vòng lui, cuối cùng Lâm Thiển Y dẫn Trần Hi tới quán cà phê của Tề Diệu.
Thời điểm này trong quán không nhiều người lắm, Tề Diệu không có ở trước sảnh, Lâm Thiển Y quen đường đi vào bên trong, đá văng cửa phòng làm việc của Tề Diệu.
Nói đó là phòng làm việc của anh đơn giản là đề cao anh quá.
Cửa bị đá văng, Tề Diệu đang thay áo mà Lâm Thiển Y không chút ý tứ tránh né, ngược lại khoanh tay nhìn chằm chằm. Vóc người cũng không tệ!