Chắc hẳn phải vậy, hai người mặt đối mặt cũng không có chú ý tới người đàn ông ngồi phía sau xe mặt đã xanh mét. Người phụ nữ chết tiệt, đi đâu cũng quyến rũ đàn ông!
Vậy anh chỉ có thể trả lời biết hoặc không biết, như vậy được không?
Lâm Thiển Y như cũ cười híp mắt, giọng nói hơi chậm, hướng dẫn từng bước
À, được!
Lộ Phi ngẩn ra, mặc dù không hiểu người phụ nữ này muốn làm gì, có điều đây là lần đầu tiên anh được người đẹp tiếp cận, cũng cảm thấy có chút thành tựu. Bởi vì mỗi lần anh ở cùng Hạ Minh Duệ, anh luôn bị coi thường, lần này làm anh có cảm giác rất hãnh diện.
Bố mẹ anh biết anh là một SB không?”
*SB: Từ gọi tắt trong Tiếng Việt cho từ Tiếng Anh là “Soft-butch” ; tuy nhiên giới đồng tính nữ tại Việt Nam cho là SB là một giới tính “ở giữa” B và fem, theo cách thể hiện giới tính. Họ thường có vẻ bề ngoài và tính cách có nét cá tính, nhưng không quá mạnh mẽ như B. Đa phần trường hợp, B và SB có tình cảm và tình yêu với fem. Đôi khi SB sẽ đổi cách ăn mặc hoặc hành động vì sự kỳ thị, sở thích cá nhân, và ý kiến của người thân.
Biết...
Lộ Phi thiếu chút nữa buột miệng nói ra, đây hoàn toàn chỉ là phản ứng theo bản năng. Anh cũng chưa từng nghĩ tới người phụ nữ với nụ cười đơn thuần ngây thơ trước mắt sẽ hỏi ra loại vấn đề này, chẳng lẽ anh đắc tội với cô ở đâu sao?
Đáp án chính xác là vậy!
Tôi có thể lựa chọn im lặng không?
Lộ Phi nuốt một ngụm nước bọt, nét hài hước trên mặt biến mất không thấy, phá lệ nghiêm túc, thoạt nhìn có chút u buồn.
Anh nói thử xem?
Lâm Thiển Y từng bước ép sát, nét mặt vui vẻ không giấu được, nếu như nhìn kỹ, không khó phát hiện được nụ cười kia ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Không biết...
Lộ Phi lùi về sau từng bước, vẻ mặt hơi u mê...
Ồ... tôi hiểu! Thì ra anh thật là một SB, aizz, không trách được!
Thân thể đang ép sát của Lâm Thiển Y lúc này lập tức đứng thẳng, khoé mắt còn lưu lại ý vị thâm trường vui vẻ. Sau khi biết được mình đã nói gì, gương mặt Lộ Phi liền trở nên ảo não, đồng thời chuyển ánh mắt sang cầu cứu Hạ Minh Duệ.
Nhìn xem, người của anh ra ngoài bị khi dễ, anh thế nào không bày tỏ một chút thái độ? Nhưng mà anh nhìn thấy gì đây?
Hạ Minh Duệ hiển nhiên đang cực lực nhẫn nại điều gì đó, cái trán gân xanh nổi lên, hắn ỉu xìu không nói được gì, đây là anh em kiểu gì chứ.
Muốn cười thì cứ việc cười đi, không cần nghẹn khổ cực như vậy!
Lộ Phi nghiêm túc mà lại u oán nhìn chòng chọc Hạ Minh Duệ một cái, anh tự thấy mình xui xẻo mà.
Cô gái, rốt cuộc tôi đắc tội cô lúc nào vậy?
Lộ Phi chưa từ bỏ ý định, lần nữa quay lại nhìn Lâm Thiển Y, dù sao cũng phải cho anh biết lý do chứ?
Tự mình nghĩ đi!
Lâm Thiển Y xoay người, để lại cho anh bóng dáng khiến người không thể không suy nghĩ viễn vông.
Em đi đâu đấy?
Giọng nói lười biếng mang theo chút trong trẻo lạnh lùng của Hạ Minh Duệ cất lên ở phía sau lưng, Lâm Thiển Y dừng lại, giọng nói dường như có chút bực mình.
Còn làm gì nữa chứ? Đi lái xe chứ đâu!
Hai người các anh ân ân ái ái ở cùng nhau, trước mặt còn có tên đàn ông cặn bã làm tài xế, cô đương nhiên là lái xe mình về, khụ khụ, mặc dù xe kia cũng không phải của cô, nhưng cô dù sao cũng không thể bỏ lại nha.
Ai cho em đi?
Thái độ của Lâm Thiển Y cũng khơi lên bất mãn trong lòng Hạ Minh Duệ, vốn giọng nói đã lạnh lùng nay lại càng âm u.
Lâm Thiển Y im lặng, trầm mặc.
Tới đây, lái xe cho tôi. Xe của em để Lộ Phi lái, đưa chìa khoá cho cậu ấy!
Hừ, hai người các anh ân ái lại còn bắt cô làm kỳ đà cản mũi sao? Cô cứ thế mà đắc tội với người khác sao?
Lâm Thiển Y xoay người, trên mặt nặn ra một chút ý cười, nói.
Tôi nghĩ vẫn nên lái xe của mình, để Lộ Phi chở hai người đi không phải tốt hơn sao?
Em cứ thử xem!
Hạ Minh Duệ ngoài cười nhưng trong không cười, cứ như vậy nhẹ nhàng nói ra một câu cũng khiến cho Lâm Thiển Y hoàn toàn chịu thua, thật sao, coi như anh lợi hại! Anh là đại gia, nghe lời anh vậy!
Vì vậy Lâm Thiển Y nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, từ từ chậm rì rì đi tới trước mặt Lộ Phi, luyến tiếc đưa chiếc chìa khoá trong tay cho anh, cuối cùng vẫn không quên âm trầm trừng mắt liếc anh một cái.
Lộ Phi sờ sờ lỗ mũi, nhận lấy chìa khoá Lâm Thiển Y đưa tới, phía trên còn lưu lại nhiệt độ của cô gái nhỏ, cười khổ một tiếng, anh đắc tội với người ta khi nào vậy?
Nói đúng ra, Lộ Phi tự nhận dáng dấp bản thân không kém, ít nhất cũng thuộc dạng tuấn lãng đẹp trai lại còn có khiếu hài hước, mặc dù so với Hạ Minh Duệ thì có kém chút nhưng cũng không đến nỗi phải bị người xem thường như vậy đúng không? Cái thế giới này là sao vậy? Tại sao anh lúc nào cũng bị tổn thương thế này?
Sau khi Lâm Thiển Y ngồi vào chỗ tài xế xong, nhìn hình ảnh hai người thân mật trong kính chiếu hậu, cô khinh thường bĩu môi, trực tiếp khởi động xe.
Vốn là đang tựa vào trên vai Hạ Minh Duệ, thế nhưng do xe xuất phát đột ngột, người đẹp cứ thế theo quán tính cả người ngã nhào về phía trước. Thật may Hạ Minh Duệ nhanh tay lẹ mắt đem người ôm trở về, chẳng qua trước đây vốn chỉ là dựa vào thôi nay liền biến thành người đẹp nằm gọn trong lồng ngực Hạ Minh Duệ.
Trong lòng Lâm Thiển Y cảm thấy có gì đó không đúng, cô vốn chính là muốn tách hai người họ đang thân mật ra, thế nào lại ngược lại biến khéo thành vụng chứ?
Nhưng vì sao cô lại để ý? Hạ Minh Duệ ở cùng ai thì có quan hệ gì tới cô? Đầu óc cô bị sao vậy?
Ngồi vững, sao lại không cẩn thận như vậy?
Hạ Minh Duệ ôn hoà cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, dáng vẻ ẩn tình kia khiến Lâm Thiển Y trong lòng thầm khinh bỉ.
Em cũng không biết, chỉ là xe vừa chạy em liền ngã về phía trước!
Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng trong sáng, nghe vào rất thoải mái.
Hạ Minh Duệ nhìn bóng lưng Lâm Thiển Y một cái, tựa hồ như hiểu được điều gì đó, khoé miệng vui vẻ nhếch lên, ngay cả giọng nói cũng không còn lạnh như băng.
Vậy lần sau cẩn thận một chút!
Ừ!
Người phụ nữ yên lặng trả lời, càng thêm dịu dàng như nước nằm trong ngực Hạ Minh Duệ. Thật ra thì cô rất ít khi thấy Hạ Minh Duệ cười, ít nhất giống như hôm nay vậy, lần đầu tiên thấy tâm tình anh vui vẻ. Bởi cô biết Hạ Minh Duệ vẫn luôn lạnh như băng, đối với bất kỳ người nào cũng không có biểu hiện giả bộ.
Có điều những việc này cũng không thể gây chú ý tới cô, cô đem biểu hiện dị thường của Hạ Minh Duệ cho là do cô từ nước ngoài trở về, Hạ Minh Duệ có lẽ là nhớ cô cho nên tâm tình có chút kích động!
Mệt không? Mệt thì nghỉ ngơi chút đi, khi nào đến anh kêu em!
Hạ Minh Duệ cúi đầu, Lâm Thiển Y thông qua kính chiếu hậu không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng có thể phân biệt được giọng nói anh đơn giản dịu dàng, mềm mại có thể hoá thành một hồ nước xuân. Thì ra là tên khốn kiếp này cũng có lúc dịu dàng như vậy, đáng tiếc đối tượng đó không phải cô!
Nghĩ đến mỗi lần Hạ Minh Duệ gặp mình đều là bộ dạng lạnh như băng, vẻ mặt giống như người khác thiếu anh mấy trăm vạn vậy, trong lòng cô không biết là biểu tình gì, người với người tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ?
Ừ!
Mỹ nữ với nụ cười sáng rỡ nhìn Hạ Minh Duệ, đầu dựa vào anh chậm rãi nhắm hai mắt.
Hạ Minh Duệ cúi đầu yên lặng nhìn chăm chú vào người phụ nữ, một bộ dáng tình chàng ý thiếp.
Lâm Thiển Y mắng thầm một tiếng, khinh thường bĩu môi, có gì đặc biệt hơn người chứ? Cô vốn là không muốn nghe bọn họ nói chuyện, nhưng mà cái lỗ tai của cô lại bị giọng nói từ tính của Hạ Minh Duệ hấp dẫn.
Nhìn cô gái trong ngực chậm rãi ngủ, Hạ Minh Duệ khoé miệng khẽ nhếch vẫn duy trì như vậy.
Hết thảy vẻ mặt của Lâm Thiển Y anh đều thấy được thông qua kính chiếu hậu, người phụ nữ này đang ghen sao? Nhưng mà anh cư nhiên không thấy chán ghét, trong lòng còn có chút vui vẻ? Ừ, người phụ nữ này lúc ghen vẻ mặt rất đáng yêu!
Phía trước, Lâm Thiển Y cố gắng đem tầm mắt chăm chú nhìn phong cảnh dọc đường đi, nhưng luôn không nhịn được len lén nhìn về phía sau mấy lần, Hạ Minh Duệ cũng đồng thời bật cười, dọc theo đường đi tâm tình dường như tốt lên rất nhiều.
Xe một đường chạy cuối cùng cũng tới thành phố A, Hạ Minh Duệ nhíu mày một cái, có thể là vì quá mệt mỏi nên cô gái trong ngực vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hạ Minh Duệ ra lệnh cho Lâm Thiển Y dừng xe ở một nhà hàng hạng sang kiểu Tây, Lâm Thiển Y theo lời làm theo.
Hạ Minh Duệ cẩn thận đánh thức cô gái đẹp kia dậy, chỉ thấy cô gái đẹp mông lung mở mắt ra, khi thấy rõ người trước mặt là Hạ Minh Duệ thì lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ.
Duệ, thế nào?
Lâm Thiển Y bĩu môi, gọi thật là thân thiết.
Tỉnh rồi, có đói bụng không, anh dẫn em đi ăn cơm!