Thẩm Phi Phàm vẫn dịu dàng nhìn Ôn Hinh chăm chú, đáng tiếc Ôn Hinh chỉ chú ý tới cảnh sắc bên cạnh, căn bản không thèm để ý tới Thẩm Phi Phàm. Cô hiện tại chỉ muốn vứt đi mối quan hệ với người đàn ông này.
Thẩm Phi Phàm, tôi mặc kệ anh làm sao biết được, hiện tại chúng ta chỉ là người xa lạ. Người xa lạ anh có biết không? Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh!
Ôn Hinh quay sang, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời lại có chút trẻ con của Thẩm Phi Phàm.
Anh biết!
Thẩm Phi Phàm tự giễu nhếch miệng, trong mắt che dấu không được sự đau xót. Chẳng lẽ ba năm kia của bọn họ đều là giả sao?
Vì sao cô không nhận ra anh là người tốt?
Biết thì tốt rồi!
Ôn Hinh hừ một tiếng, không chút phật lòng.
Gần đây em vẫn tốt chứ?
Anh rất nhớ em.
Thẩm Phi Phàm nhẹ giọng hỏi, giống như người trước mặt đích xác là bạn bè nhiều năm của anh.
Đương nhiên, nếu mà anh không xuất hiện lại càng tốt hơn.
Ôn Hinh khoanh tay, kiêu căng giống như một nàng công chúa.
Anh không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp lại em, hy vọng sau này em lúc nào cũng vui vẻ. Anh đi đây!
Thẩm Phi Phàm dịu dàng nhìn Ôn Hinh, nhưng mà trong mắt cô một chút dao động cũng không có, có cũng chỉ là sự chán ghét. Thẩm Phi Phàm cười khổ.
Tạm biệt!
Ôn Hinh không khách khí xoay người sang chỗ khác, không quan tâm, giống như Thẩm Phi Phàm với cô mà nói bất quá chỉ là một người xa lạ.
Nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu người đàn ông kia không tốt với em, em lúc nào cũng có thể tới tìm anh!
Thẩm Phi Phàm nhìn bóng lưng yểu điệu nhưng cũng quyết tuyệt của Ôn Hinh, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nhưng mà lời anh nói cũng không được Ôn Hinh đáp lại, Thẩm Phi Phàm đành phải cô đơn thương tâm rời đi.
Mãi đến khi sau lưng không còn hơi thở của người đàn ông kia, Ôn Hinh mới xoay người lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thật cô cực kỳ sợ hãi người đàn ông kia quấn lấy mình, nhưng mà người đàn ông kia cư nhiên không có. Cô vẫn biết Thẩm Phi Phàm là một người chính trực, nhưng mà cô không muốn bất luận người nào phá hoại mối quan hệ không dễ gì tạo dựng giữa cô và Hạ Minh Duệ, cho dù người đàn ông kia đã từng khiến bản thân có chút cảm động.
Cũng không biết vì sao, kể từ sau khi Thẩm Phi Phàm xuất hiện, trong lòng Ôn Hinh phiền toái dị thường. Cô vốn tính ra ngoài tìm Hạ Minh Duệ, nhưng mà hiện tại lại không có loại tâm tình kia. Cô đột nhiên cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ.
--- ------ ------ ---
Lâm Thiển Y từ trong du thuyền chạy ra, trong lòng rất đau, giống như cảm giác bị kim đâm khiến cho cô hít thở không được.
Tiểu Thiển, chờ chúng tớ một chút!
Lâm Na cùng Trần Hi gắt gao đuổi theo phía sau Lâm Thiển Y, nhưng mà cô không có ý định dừng lại, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.
Tâm tình của cô, bọn họ có thể hiểu được. Dù là ai khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không cách nào quên được. Hơn nữa người đàn ông kia lại còn là người cô yêu.
Tiểu Thiển!
Phát hiện thấy Lâm Thiển Y ở phía trước càng chạy càng nhanh, giống như không biết mệt mỏi, Lâm Na đành phải thở hổn hển, tăng tốc mãi đến khi đuổi kịp Lâm Thiển Y ở phía trước, cô mới kéo cánh tay của cô ấy xoay mạnh người lại.
Cậu đừng như vậy! Tớ biết trong lòng cậu khó chịu! Nếu mà cậu muốn khóc, thì cứ khóc đi, ở đây cũng không có người ngoài!
Đôi mắt như nước của Lâm Thiển Y giờ phút này bị nhòe đi, bên trong kia có tuyệt vọng, có thương tâm đau lòng, càng có nhiều hơn sự nản lòng thoái chí.
Tiểu Thiển, muốn khóc thì khóc đi, vẫn còn chúng tớ ở đây!
Đúng vậy, chúng tớ vẫn đều ở bên cạnh cậu!
Trần Hi cũng thở hổn hển chạy tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Lâm Thiển Y thật sự nhìn Lâm Na.
Lâm Na, tớ khó chịu!
Từ khi từ du thuyền chạy xuống, Lâm Thiển Y cũng không biết bản thân đã đi rất xa, trong lòng thật khó chịu, cảm giác giống như bị xé rách vậy.
Khóc được thì tốt rồi, không có gì ghê gớm lắm, trên đời nhiều đàn ông như vậy, hà tất phải đeo gông vào cổ?
Một tay Lâm Na kéo Lâm Thiển Y vào lòng, Lâm Thiển Y thuận theo tựa trên đầu vai Lâm Na, khóc nức nở.
Kỳ thật trong lòng cô rõ ràng luôn biết ngày này là chuyện sớm hay muộn mà thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô rời khỏi Hạ Minh Duệ, bên cạnh anh sẽ xuất hiện người phụ nữ mà anh yêu. Bọn họ sẽ cùng nhau đi vào toà cung điện hôn nhân, mà cô từ đầu đến cuối chỉ là một người ngoài.
Nhưng mà hiểu và tận mắt nhìn thấy là hai việc khác nhau.
Trong nháy mắt lúc cô đẩy cửa ra, chỉ cảm thấy cái gì đó vẫn kiên trì ầm ầm đổ sập trong đầu.
Trái tim đau đớn đến không thể thở được. Cô không cách nào ở lại nơi đó, cô sợ chính mình sẽ điên mất.
Vì sao? Vì sao cô lại yêu anh?
Nhưng mà tình yêu này cho tới bây giờ lại không cách nào giải thích được. Như vậy về sau cô lại nên đối mặt với anh như thế nào?
Người đến người đi trên đường lớn, đông nghịt. Ba người phụ nữ cứ như vậy đứng giữa đường ôm nhau.
Lâm Na ôm Lâm Thiển Y, thỉnh thoảng vỗ vỗ gáy cô, mà Trần Hi từ phía sau ôm cả hai người bọn họ, ba người ôm chặt nhau.
Trên đường lớn, một màn này thấy quái dị như thế nào liền quái dị như thế ấy.
Này, các người có đi hay không vậy, muốn điên thì đến nơi không người có được hay không?
Vô số người điên cuồng ấn còi, nhưng mà ba người vẫn thờ ơ như cũ.
Nhìn thấy có thể gây kẹt xe, Lâm Thiển Y rốt cuộc từ trên vai Lâm Na ngẩng đầu lên, cô vươn tay xoa xoa nước mắt hai bên má, ánh mắt hồng hồng.
Lâm Na, Trần Hi, tớ muốn uống rượu!
Được, hôm nay chúng ta đi Công Thể, không say không về!
Được!
Trần Hi phụ hoạ.
Ba người dưới ánh mắt oán hận của vô số tài xế, lảo đảo rời đi. Đến ven đường, Trần Hi ôm Lâm Thiển Y khóc thương tâm không thôi, Lâm Na trực tiếp bắt taxi.
Ba người lên xe, thẳng đến Công Thể.
Mặc kệ bạn trải qua chuyện gì, có bao nhiêu thương tâm, Công Thể vĩnh viễn là nơi xa hoa truỵ lạc.
Ở trong này, không có người để ý bạn có phải rất thương tâm, cũng không có người để ý bạn là ai, có cũng chỉ là sự điên cuồng.
Đám người điên cuồng lắc lư giữa sàn nhảy, ánh đèn đan xen khắp nơi toả ra ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ biểu tình trên mặt bọn họ.
Ba người gọi một đống rượu, Lâm Na vẫn như cũ lựa chọn chỗ ngồi lần đầu tiên tới đây. Ba người mới vừa ngồi xuống, Lâm Thiển Y tiện tay quơ lấy một chai rượu, ùng ục ùng ục, ngửa đầu uống một hơi.
Cô chỉ biết hiện tại lòng thật đau, đau đến không cách nào thở được. Cô nhất thiết phải tìm chuyện gì đó để làm mất đi cảm giác của bản thân, nếu không thì cô thật sự sẽ điên mất.
Thân chai màu xanh biếc, chất lỏng trong suốt dưới ánh đèn tô vẽ một tầng sáng bóng mê ly. Một chân Lâm Thiển Y trực tiếp phóng khoáng giẫm trên mặt bàn thuỷ tinh, ngửa đầu, tiếng 'ùng ục ùng ục' không dứt bên tai, cho dù là ngửa đầu, nước mắt vẫn lại không hề báo trước chảy xuống.
Hạ Minh Duệ! Anh có biết em đã sớm yêu anh! Nếu anh biết nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ buồn cười đúng không?
Nhưng mà yêu là yêu, cô có thể làm gì chứ?
Nếu có thể làm lại từ đầu, cô tình nguyện ngày đó không gặp anh ở Bất Dạ Thành, có phải như vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không phát sinh không?
Cô vẫn còn là Lâm Thiển Y hồn nhiên lạc quan!
Tiểu Thiển, uống ít thôi!
Trần Hi đứng ở bên cạnh nhìn cách Lâm Thiển Y uống rượu, có chút không đành lòng, nhìn bộ dáng này của cô, bọn họ cũng có chút khổ sở thay cô.
Hoá ra cũng không phải tìm một người có tiền làm bạn trai là chuyện tốt!