Dạ dày căng lên đau đớn, trên người xuất hiện lớp lớp mồ hôi, nhưng mà người đàn ông kia lại giống như không cảm thấy mệt.
Cô cũng không rõ bản thân hôn mê mấy lần, vài lần tỉnh dậy, cô chỉ biết là Hạ Minh Duệ vì một cuộc điện thoại mà dừng lại.
Sau đó tất cả đều trở nên yên lặng.
Căn phòng to như vậy cũng chỉ có một mình Lâm Thiển Y một người lẻ loi nằm ở trên giường rộng lớn, cô muốn đứng lên tắm rửa một phen nhưng lại phát hiện một ngón tay cô cũng không cử động nổi.
Cô cũng không biết chính mình khi nào thì ngủ thiếp đi, hay là nói ngất đi thì đúng hơn.
Hạ Minh Duệ nhận được cuộc điện thoại là Lộ Phi gọi tới, gần đây Lộ Phi vẫn xử lý mọi việc, bận rộn không ngừng.
Hai người hẹn tại một quán cà phê yên tĩnh để gặp mặt.
Lúc Hạ Minh Duệ xuất hiện, khoé miệng tên Lộ Phi kia nở một nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.
Hạ Minh Duệ lạnh lùng liếc Lộ Phi một cái, sắc mặt không tốt chút nào.
Lộ Phi ngượng ngùng cười hai tiếng, lúc này mới kề sát vào Hạ Minh Duệ nhỏ giọng nói thầm.
Mộng Ảo Thuỷ Tinh đã được tôi giấu ở một nơi an toàn!
Ừ, chuyện này làm tốt lắm!
Hạ Minh Duệ nhíu mày, trên mặt là biểu tình nhàn nhạt, dường như cũng không có bởi vì chuyện này mà vui vẻ.
Haizz, đây cũng không phải là công lao của mình tôi, là mọi người phối hợp rất tốt, chẳng thế thì phòng vệ của Hạ thị nghiêm mật như thế chúng ta cũng không thể trà trộn vào được, đây là phải cảm ơn thiệp mời cậu cung cấp. Đương nhiên rồi, còn có tên trộm trình độ tốt nữa, quả thực là thần không biết quỷ không hay!
Tình hình của anh ta như thế nào?
Hạ Minh Duệ hiển nhiên tâm tình vẫn không tốt lên, sắc mặt vẫn lạnh như băng.
Sự việc là như này, một vài công ty nhỏ phụ thuộc vào tập đoàn Hạ thị bị chúng ta dùng chút thủ đoạn nho nhỏ thu phục, lại vẫn có chút không muốn hợp tác với chúng ta. Chúng ta giở một vài thủ đoạn nhỏ khiến cho kinh doanh của bọn họ xảy ra chút vấn đề, tạm thời bận tối mắt tối mũi!
Hạ Minh Duệ nhấp cà phê, con ngươi thâm thuý như mực như một cái vòng xoáy, ai cũng đoán không ra giờ phút này anh suy nghĩ cái gì.
Động tĩnh của công ty Hoa thị thì sao?
Bọn họ? Hiện tại trên cơ bản đang có quan hệ mật thiết với nhà họ Hạ, không phải là vì tiệc đính hôn kia ư?
“Aiz, tôi nói cậu có nên hi sinh chút nhan sắc dụ dỗ cô Hoa Tiểu Mạn kia không? Như vậy thì chúng ta không cần tốn tâm sức đối phó với Hoa thị?”
Cô ta không xứng! Người phụ nữ như vậy để lại cho anh hai tôi thì tốt hơn!
Con ngươi như mực của Hạ Minh Duệ loé lên, anh không quên dấu ấn bàn tay trên mặt Lâm Thiển Y kia, món nợ này anh trước sẽ cho cô ta ghi sổ.
Có điều nói thật là tốc độ tăng trưởng những năm gần đây của công ty Hoa thị quả thật rất nhanh, tôi vẫn cảm thấy được Hạ Trí Vũ cùng bà mẹ kế xinh đẹp của cậu có phải hay không sớm đã có chủ ý này với bọn họ? Hay có thể nói là bọn họ âm thầm có giao dịch gì khác?
Lộ Phi một tay gõ lên bàn, một mặt trầm tư. Vẻ mặt bất cần đời ngày trước lúc này được thay thế bằng sự nghiêm túc, cặp mắt nâu kia ngẫu nhiên lại chớp động khiến người ta không dám coi thường.
Chuyện này, tôi sẽ âm thầm điều tra, cậu tiếp tục chèn ép Hạ thị đi!
Vẻ mặt Hạ Minh Duệ lãnh khốc, cũng không có bởi vì đó là nhà họ Hạ mà nể nang. Có đôi khi ngay cả Lộ Phi cũng không thể không bội phục thủ đoạn làm ăn của Hạ Minh Duệ.
Người đàn ông này nếu sự ngoan độc bị đánh thức mới chân chính là người đáng sợ!
Chỉ tiếc mẹ con Hạ Trí Vũ bọn họ vẫn xem Hạ Minh Duệ là một tên bất tài vô dụng, nếu bọn họ không tỉnh ngộ chỉ sợ sau này thua đến vốn liếng cũng chẳng còn.
À, đúng rồi, nhà họ Hạ các người có đắc tội với người nào không? Lộ Phi nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Hạ Minh Duệ, trong lòng chợt loé lên vẻ ghen tỵ, người đàn ông này sao không kém hơn anh một chút chứ? Điều này khiến cho sự kiêu ngạo của anh còn chỗ nào nữa? Anh chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Hạ Minh Duệ liền đè bẹp anh.
Thế mà giữa biển người mênh mông anh lại quen biết anh, lại còn trở thành cộng sự tốt.
Lộ Phi thở dài, vẻ mặt nén giận.
Chuyện gì?
Vẻ mặt Hạ Minh Duệ nhàn nhạt, giống như cho dù trời có sập xuống thì anh cũng sẽ không chút nhíu mày.
Gần đây xuất hiện tập đoàn Tịch thị, hình như chuyên đối nghịch với Hạ thị. Chúng ta đã âm thầm thu mua một số công ty nhỏ của Hạ thị, lại phát hiện tập đoàn Tịch thị cũng thu mua một số công ty nhỏ của Hạ thị, xem ra mục tiêu của bọn họ và chúng ta giống nhau. Nhà họ Hạ các người thật sự không đắc tội với người nào ư?
Bị Lộ Phi cứ như vậy nhìn chằm chằm, là người khác liền không chịu nổi, thế nhưng Hạ Minh Duệ chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, vô cùng bình tĩnh.
Tôi làm sao mà biết? Có lẽ nhà chúng tôi có đối thủ cạnh tranh?
Được rồi, cứ tạm thời cho là vậy đi. Có điều, cậu tốt nhất nên chú ý Mộc Nam kia!
Anh ta? Làm sao vậy?
Hạ Minh Duệ khi nghe tới tên Mộc Nam thì nhíu mày lại, như thế nào ở chỗ nào cũng không thể thiếu Mộc Nam vậy nhỉ? Cũng không biết vì sao, khi nghe tới tên Mộc Nam anh liền vừa phiền vừa bất an.
Tôi cảm thấy Mộc Nam này không chỉ đơn giản là một ngôi sao lớn thôi đâu, mà tôi còn cảm thấy được anh ta cùng tập đoàn Tịch thị kia có liên quan!
Lộ Phi nói xong liền không nói nữa, chỉ để lại Hạ Minh Duệ tư thái ưu tú, khí khái bất phàm ngồi ở kia, thỉnh thoảng uống cà phê, thỉnh thoảng hơi nhíu mày. Bất quá người đàn ông giống Hạ Minh Duệ mặc kệ đi tới chỗ nào đều là một phong cảnh đẹp.
Trên người người đàn ông này liền có chút tính chất đặc biệt như vậy, tổng có thể trong lúc lơ đãng liền hấp dẫn tinh thần của người khác.
Đặc biệt là trên người anh thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút khí phách tôn quý, dù rằng điều này đều bị anh che giấu dưới vẻ bất cần đời.
--- ------ --------
Lâm Thiển Y ngủ mơ mơ màng màng, cũng không biết là khi nào thì cô nghe được có người gõ cửa, nhưng mà mí mắt thật sự nặng trĩu, sau vài tiếng gõ ngoài cửa bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Ôn Hinh vốn là tới tìm Hạ Minh Duệ, trước kia đêm khuya cô không ngủ được thường xuyên chạy tới phòng của Hạ Minh Duệ. Lúc đó Hạ Minh Duệ luôn luôn dịu dàng cưng chìu nhìn cô, tuỳ ý cô dựa vào trong lòng anh làm nũng.
Nhưng mà khi cô đẩy cửa ra nhìn thấy tấm lưng vô cùng quen thuộc, áo quần rách rưới của Lâm Thiển Y, đôi mắt to ngây thơ bỗng xuất hiện một ngọn lửa giận vô danh.
Đều do người phụ nữ này, là sự xuất hiện của cô ta huỷ diệt hết thảy mọi thứ của cô.
Là cô ta chiếm lấy vị trí vốn nên thuộc về cô, căn phòng này vẫn giống như 3 năm về trước, cô quen thuộc từng ngõ ngách ở nơi đây.
Nhưng mà hiện giờ có thể tuỳ ý ngủ ở trên chiếc giường này không phải là Ôn Hinh cô!
Này, Lâm Thiển Y! Mau dậy!
Ôn Hinh đá đá chân nhỏ của Lâm Thiển Y ở mép giường, trên mặt không còn sự ngây thơ mà được thay thế bằng sự chán ghét cùng dữ tợn.
Trong lúc ngủ mơ, hàng mi như cánh bướm của Lâm Thiển Y chớp vài cái, chậm rãi mở mắt ra.
Sao lại thế này? Chân đau quá!
Lâm Thiển Y rụt chân về, cố gắng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trước giường có thêm một người.
Ôn Hinh? Có chuyện gì thế?
Lâm Thiển Y còn có chút mê mang, Ôn Hinh vào bằng cách nào, sao cô không có chút ấn tượng nào?