Toàn bộ mọi chuyện bất quá chỉ phát sinh trong chốc lát, rất nhanh Hạ Minh Duệ liền rời khỏi khoé môi cô. Không biết vì sao trong chớp mắt Hạ Minh Duệ rời đi, cô thậm chí có cảm giác mất mát.
Nhìn Lâm Thiển Y ngây ngốc đứng ở nơi đó, một đôi mắt bồ câu mở thật to, anh không khỏi nở nụ cười.
Nụ cười này giống như ngàn hoa đua nở. Vô số đoá hoa xoay tròn bay lượn trên không trung.
Này? Em không nên nghĩ nhiều, chẳng qua là bên môi em có một hạt vừng, anh thuận tiện giúp em ăn, tránh lãng phí lương thực thôi!
Lâm Thiển Y nhìn anh như nhìn một con quái vật. Anh hoàn toàn có thể nói cho cô biết để cho cô chính mình tự ăn được mà. Cần gì phải hôn cô? Hôn cũng đã hôn, lại còn không chịu thừa nhận.
Không biết tình cảnh vừa rồi toàn bộ đều bị Ôn Hinh vừa mới đi tới cửa nhìn thấy hết.
Anh Duệ của cô cư nhiên cùng người phụ nữ kia thân mật hôn môi như thế.
Có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát hiện anh đối với người phụ nữ Lâm Thiển Y này cũng đặc biệt đi?
--- --------
Thời gian trôi rất nhanh, mới đó liền đến ngày đính hôn giữa Hoa Tiểu Mạn và Hạ Trí Vũ.
Hội trường to lớn chật kín người, trên cơ bản có thể tới tham gia nghi thức đính hôn này toàn là những nhân vật có tiếng.
Trên sân khấu, Hoa Tiểu Mạn một thân váy dài lộng lẫy tôn lên vóc dáng thon dài hoàn mỹ của cô, trên mặt cô tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, thân mật khoác tay Hạ Trí Vũ.
Hôm nay Hạ Trí Vũ mặc một bộ tây trang màu đen, trên mặt luôn treo một nụ cười ôn hoà, đem sức quyến rũ của một người đàn ông thành thục phát huy tới cực hạn. Hai người kia đứng chung một chỗ dường như là tuyệt phối.
Trong đám người, Lâm Thiển Y một nhân vật không tên tuổi bưng ly rượu, ăn đồ này nọ. Cô vốn không muốn tới tham gia loại nghi thức đính hôn này, bất đắc dĩ người nào đó gán cho cô cái mác vị hôn thê của Hạ Minh Duệ.
Lúc nhìn lên sân khấu, hai người kia vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào đang đeo nhẫn cho nhau, tất cả hiện trường bị đẩy về phía đó!
Giữa sàn nhảy, Hạ Trí Vũ nắm vòng eo mềm mại của Hoa Tiểu Mạn, chậm rãi di chuyển.
Thật xa Lâm Thiển Y liền nhìn thấy Hạ Minh Duệ đang đi về phía cô.
Trên mặt người đàn ông kia treo một nụ cười tà tứ, không giống bình thường lãnh khốc yên lặng như vậy.
Lâm Thiển Y giật mình, dường như đối với Hạ Minh Duệ có chút chờ mong không hiểu. Chỉ cần người đàn ông này nhìn về phía cô, lòng cô liền không nhịn được nhảy nhót, ngay cả hai gò má cũng nóng bừng.
Lâm Thiển Y cười khổ, cô thật sự đã trúng độc của người đàn ông này, mà cũng không thể cứu chữa được nữa.
Chỉ là cõi lòng chờ mong của cô khi nhìn đến Ôn Hinh nửa đường xuất hiện, ý cười như có như không trên mặt kia cứng lại.
Ngăn cách bởi đám người, giọng nói ngọt ngào linh hoạt của Ôn Hinh lại càng rõ ràng, ngay cả nhạc đệm cũng mất đi thanh âm.
Anh Duệ, có thể cùng Hinh Nhi nhảy một điệu không?
Hôm nay, Ôn Hinh dĩ nhiên là cố ý ăn mặc trau chuốt, toàn thân mặc váy công chúa màu xanh da trời vừa khéo phụ trợ cho vẻ đẹp ngọt ngào cùng khí chất đáng yêu. Cả người đứng ở nơi đó giống như một con búp bê, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Lâm Thiển Y nhìn thấy Hạ Minh Duệ nhìn thoáng qua cô, không biết Ôn Hinh còn nói gì đó, liền thấy Hạ Minh Duệ ôm eo Ôn Hinh. Từ chỗ Lâm Thiển Y nhìn đã không còn thấy được biểu tình của Hạ Minh Duệ, nhưng cô rõ ràng thấy được Ôn Hinh quay đầu về hướng cô nhìn lướt qua. Cái nhìn kia tràn đầy khiêu khích cùng châm chọc.
Ngón tay nắm ly rượu của Lâm Thiển Y siết chặt.
Cô cùng Ôn Hinh liếc nhau một cái, khoé miệng nhếch cao. Đây là khiêu khích cô sao? Phải chăng từ ngày cô ta giựt tóc của cô đã bắt đầu?
Cô trước kia thật đúng là nhìn sai rồi, sẽ cho rằng Ôn Hinh là một con thỏ trắng đơn thuần lại vô hại. Hiện tại xem ra cô sai lầm rồi, đây rõ ràng là con thỏ đội lốt sói, giả nhân giả nghĩa.
Bất quá việc này thì có quan hệ sao?
Không sai, cô yêu Hạ Minh Duệ. Nếu người phụ nữ này đã muốn khiêu chiến cô, như thế cô nên bắt đầu nhìn thẳng vào cảm tình của chính mình.
Ôn Hinh xoay đầu đem tay mình khoát lên bả vai Hạ Minh Duệ, trong khoảnh khắc đó, Lâm Thiển Y cụp mắt, trong lòng gắt gao xoắn lại.
Vì cái gì cô lại yêu Hạ Minh Duệ vậy?
Lâm Thiển Y thở dài một hơi, yêu thì yêu, cô cũng không phải là người sợ hãi rụt rè gì.
Cùng lắm thì cô thổ lộ với Hạ Minh Duệ!
Haizz, thương tâm rồi sao?
Một bàn tay khoác lên bả vai Lâm Thiển Y. Lâm Thiển Y ngẩng đầu liền thấy gương mặt như cười như không của Mộc Nam, tức giận trợn to mắt.
Tôi hỏi này, ngôi sao lớn như anh gần đây có vẻ như cực kỳ rảnh rỗi thì phải?
Tôi bận đến chết đây nè, đây còn không phải là vì đến gặp em sao? Thuận tiện giúp em giải vây? Thật sự là không có lương tâm mà!
Cô gái này, có thể theo giúp tôi nhảy một điệu không?
Mộc Nam nói xong khom lưng làm một tư thế mời. Lập tức Lâm Thiển Y liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Hôm nay không thể đến gần Hạ Trí Vũ bởi vì anh là nhân vật chính.
Mộc Nam lại khác, vị này chính là ngôi sao đẳng cấp, sự xuất hiện của anh tự nhiên đưa tới vô số tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Bất quá đối với những thứ này Mộc Nam không thèm để ý, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.
Cùng lúc đó, Hạ Trí Vũ, Hạ Minh Duệ còn có Hoa Tiểu Mạn cùng Ôn Hinh đang khiêu vũ ở giữa sàn nhảy đều đem ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Thiển Y.
Đồng thời bị nhiều người vây nhìn chằm chằm như vậy, dù là Lâm Thiển Y giờ phút này cũng có chút sợ hãi.
Đến đây đi!
Lâm Thiển Y ngoái đầu nhìn lại, Mộc Nam đang mang vẻ mặt ôn nhu cười cười nhìn cô.
Lâm Thiển Y có chút xấu hổ, có điều cũng không tiếp nhận lời mời của Mộc Nam. Thật sự là ánh mắt Hạ Minh Duệ nhìn cô khiến cho toàn thân cô lạnh lẽo.
Thôi đi, ở đây nhiều phụ nữ như vậy anh tuỳ tiện tìm một người là được, cần gì phải tới tìm tôi?
Lâm Thiển Y cực kỳ không nể mặt đem bàn tay của Mộc Nam đẩy ra, không để ý tới biểu tình bi thương của Mộc Nam, Lâm Thiển Y tự nhiên đi xuyên qua đám người đi ra phía sau.
Nhàm chán ngồi một hồi, từ chối một số người đàn ông đến gần, Lâm Thiển Y đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Tình huống này thật sự không thích hợp với cô, một hủ nữ như cô vẫn là thích hợp về nhà chơi game gì gì đó thì tốt hơn.
Lúc Lâm Thiển Y ra khỏi nhà vệ sinh rửa tay, lúc ra ngoài cửa lại bị chặn lại.
Ồ, đây không phải Lâm Thiển Y sao?
Hoa Tiểu Mạn dựa trên cửa nhà vệ sinh, vừa vặn đem cánh cửa chặn lại.
Lâm Thiển Y vẫy vẫy tay, liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Mạn một cái.
Có chuyện gì?
Không có chuyện gì thì không thể tìm cô nói chuyện tâm tình sao? Nói chuyện phiếm ý?
Hoa Tiểu Mạn lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nhếch mày thật cao nhìn Lâm Thiển Y.
Xuỳ!
Tưởng Lâm Thiển Y cô là một đứa ngốc sao? Nói chuyện tâm tình? Nói chuyện phiếm?
Cô cảm thấy tôi sẽ cùng cô cái người phụ nữ đã từng đoạt đi người đàn ông của mình nói chuyện tâm tình sao? Nói chuyện phiếm? Hoa Tiểu Mạn, đầu óc cô không phải là hỏng rồi chứ?
Lâm Thiển Y khinh thường hừ lạnh.
Ồ, tôi thiếu chút nữa quên mất, người đàn ông kia vì chướng mắt cô nên mới tìm tới tôi, như thế nào? Trong lòng chịu không ít khổ sở chứ?
Hoa Tiểu Mạn một bộ dáng tiểu thư quý tộc trên cao nhìn xuống.
Lâm Thiển Y nhíu mày, khinh thường hừ lạnh.
Vậy ư? Chỉ là giày rách tôi vứt bỏ mà thôi, lại được người nào đó xem trọng như báu vật. Có điều tôi cũng không hứng thú với việc lượm giày rách mà dùng. Người đàn ông kia hiện giờ chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm thôi.
Lâm Thiển Y kề sát vào tai Hoa Tiểu Mạn, cô cười lạnh.