"Ngôn! Anh nói xem tại sao lại để ŧıểυ Hành đầu tư bậy bạ vậy?" Diệp Tử Ái tay ôm đứa bé gái chừng 3 tháng tuổi đang ngủ
Bạch Tử Ngôn ngồi thư thả trên ghế sofa, gương mặt không chút gì gọi là lo lắng.
"Tử Ái...anh chỉ muốn tập cho thằng bé tính tự lập từ nhỏ thôi mà"
Nghe giọng anh vô cùng bình thản càng khiến cô bất mãn. Tự lập? Một đứa con nít mới 6 7 tuổi thì tự lập cái gì? Hèn chi dạo này thấy anh và ŧıểυ Hành cứ len lén trong phòng mờ ám xem cái gì đó! Nhưng cô không ngờ là anh lại có thể dạy cho một đứa trẻ đi đầu tư chứng khoáng!
"Em thật không hiểu nổi anh luôn á!"
"Được rồi...đừng nóng giận nữa em làm Giai Kỳ thức giấc bây giờ!"
Lúc này cô mới nhìn xuống gương mặt bé bỏng của Giai Kỳ, bé gái nhỏ trong vòng tay cô vô cùng đáng yêu. Tính ra cô đã sinh ŧıểυ công chúa này được 3 tháng rồi. Thời gian quả là trôi mau! Mới ngày nào cô còn đang vui vẻ khi biết mình có mang thai.
Thấy Diệp Tử Ái dần nguôi ngoai cơn giận anh mới chậm rãi tiến về phía cô ôm lấy cả người cô vào lòng mà thủ thỉ.
"Giai Kỳ ngủ rất ngoan!"
"Phải...mới đó thôi mà em cứ ngỡ như hôm qua! Ngôn có phải bây giờ trông em rất giống mấy bà mẹ bỉm sữa không?"
Bạch Tử Ngôn vuốt nhẹ ngọn tóc của cô sau đó khẽ lắc đầu cười.
"Không giống! Em vẫn xinh đẹp như vậy chẳng thay đổi chút nào"
"Anh nói dối!" Diệp Tử Ái bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân cúi mặt xuống
Ngón tay khẽ nâng gương mặt cô lên sau đó hôn lên trán cô một cách ôn nhu nhất có thể.
"Dù có như thế nào đi nữa thì em vẫn là vợ của Bạch Tử Ngôn này! Anh sẽ không hết yêu miếng nào đâu nên đừng có tự nghĩ ngợi nhiều nữa có biết chưa? Anh biết quãng thời gian này là rất khó khăn với em nhưng em vẫn còn có anh bên cạnh mà chẳng phải sao? Em xem Giai Kỳ của chúng ta cũng đáng yêu xinh đẹp giống mẹ nó vậy!"
Diệp Tử Ái nhìn trong đôi mắt anh tia ấm áp lóe lên trong lòng cô một cách nhẹ nhàng.
"Ba mẹ..." ŧıểυ Hành vừa đi học về đã vội vàng chạy đến chỗ hai người.
"ŧıểυ Hành lại đây với ba" Bạch Tử Ngôn bế cậu nhóc nhỏ lên
"Em Giai Kỳ ngủ rồi sao ạ?"
Diệp Tử Ái nở nụ cười hiền hòa nhìn ŧıểυ Hành.
"Phải! Em con ngủ rồi..."
"Con còn đang muốn chơi với em một chút" giọng cậu có chút thất vọng
"Được rồi...lát nữa em thức rồi con chơi với em sau được không? Còn bây giờ để ba chơi với con!" Nói rồi anh lén đưa mắt ra hiệu cho ŧıểυ Hành.
Cậu nhóc này nắm bắt ý rất nhanh chỉ nhìn qua biểu hiện của ba cậu đã biết ba cậu muốn nói đến ý gì liền gật đầu lia lịa.
Cả hai ba con dắt nhau lên phòng, Diệp Tử Ái thấy một màn như vậy sựt nhớ ra chuyện lúc nãy cô liền nói
"Bạch Tử Ngôn anh lại dạy ŧıểυ Hành đầu tư chứng khoáng nữa phải không?"
***
Dưới bầu trời trong xanh, nắng vàng chiếu rọi khắp muôn nơi hòa cùng màu biển tuyệt đẹp tạo nên một khung cảnh hoàn mĩ đến mức không thể nào hoàn mĩ hơn. Trở lại nơi đây tâm trạng của cô vẫn như ban đầu. Lúc anh cầu hôn cô lúc anh kết hôn với cô và bây giờ anh đã ở bên cạnh cô.
Khẽ tựa đầu vào vai anh, ngồi trên nền cát trắng ngắm nhìn ra phía trước.
"Ngôn...đây có phải là mơ không? Sao em cảm thấy nó chẳng hề chân thực một chút nào!"
Bạch Tử Ngôn không nói gì anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô nụ hôn mang theo bao nhiêu tình cảm chân thành.
"Bây giờ em còn nghĩ đây là mơ không?"
Diệp Tử Ái gương mặt hơi đỏ cô xấu hổ cười trừ sau đó lại tựa vào lòng anh như chú mèo nhỏ.
"Thời gian trôi qua thật nhanh...mới ngày nào em còn chưa gặp anh còn đang mãi chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình! Em cứ nghĩ ông trời thật bất công đã lấy của em tình yêu của ba mẹ còn lấy đi tình cảm của bản thân vậy mà bây giờ em mới nhận ra ông trời đã an bài cho em một hạnh phúc khác! Anh chính là hạnh phúc của em..."
Nói đến đây cô không ngăn được dòng nước mắt, Bạch Tử Ngôn tay ôm siết chặt cô nhẹ xoa lên mái tóc mềm mại thơm ngát.
"Tử Ái...trước khi gặp em anh luôn là một con người khô khan lạnh lùng với thế giới. Anh nghĩ rằng tình yêu không mang lại ý nghĩa gì nên anh chưa bao giờ nghĩ đến nó. Nhưng từ khi gặp em anh đã biết những suy nghĩ trước đây đều là sai...em đã cho em thấy được trên thế giới này có một thứ tình cảm khiến con người ta phải thay đổi, phải dằn vặt, đau khổ hoặc hạnh phúc đến tột cùng. Em là tất cả những mà anh có được. Trong cuộc sống của anh trước đây có rất nhiều bước ngoặt nhưng em chính là bước ngoặt lớn nhất cũng chính là bước ngoặt mà anh không thể nào ngờ đến. Tử Ái anh yêu em"
Tiếng sóng vỗ của biển đan xen chút gió của trời. Đôi mắt ươn ướt cùng cánh môi đỏ mọng. Diệp Tử Ái ôm chầm lấy anh cô biết rằng tình cảm anh dành cô đều là thật và tất thảy mọi thứ đều không hề giả dối. Con tim cô cũng đang nhảy múa theo từng hồi. Có lẽ điều cô muốn bây giờ chính là để thời gian ngừng lại, để khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ mãi ở bên cạnh cô. Giờ đây chẳng còn gì quan trọng hơn là gia đình nhỏ này, một người chồng luôn yêu thương cô và hai đứa con ngoan ngoãn chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất rồi!