- Như vậy có nghĩa là anh cũng không biết được người đã nặc danh gọi điện cho anh là ai, vậy tại sao anh còn đến đó?
Sau khi có được một số thống tin cơ bản từ miệng có Hoắc Vĩ Triệt, Trịnh Diệp tiếp tục hỏi ra một nghi vấn khác. Có thể vững vàng ngồi ở vị trí hiện tại của anh ta bao nhiêu năm qua, thì người đàn ông này đâu phải kẻ bình thường? Cho nên, nếu nói anh ta chỉ vì một cuộc gọi nặc danh không rõ người gọi, mà vô duyên vô cớ chạy đến nơi kia, cô tuyệt đối hoàn toàn không tin được!
- Haizzz... thật ra thì kẻ kia nói rằng em gái tôi đang gặp chuyện tại đó! Mà em biết không, tôi chỉ có mỗi một đứa em, cho nên mới nôn nóng dẫn đến sơ xuất như vậy! Cũng may là con bé không có dích dán tới...
Nói dối không chớp mắt! Hoắc Vĩ Triệt nói như là chuyện có thật vậy, khuôn mặt còn tỏ ra buồn phiền, thể hiện ra là một người anh trai nghĩ cho em gái! Sở dĩ Hoắc Vĩ Triệt cô thể trắng trợn bịa ra một sự việc trong sự việc, cũng là bởi vì đương sự thật sự thật sự đã không còn trên đời... còn về phía em gái anh thì...ha ha...
Trước hết, người phụ nữ trước mặt này quá mức nhạy bén, mà sự thật phía sau lại là điều không thể nói, cho nên...
Cũng thật đáng thương cho cô bé Hoắc Thiên Lam ngây thơ kia, nếu như cô ấy biết được anh trai kính mến của cô lại đem cô ra làm bia đỡ đạn, thì sẽ có cảm giác gì đây?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không uổng công vị Hoắc tổng đáng kính phải nhọc lòng bịa chuyện... Lời của anh đã tác động không nhỏ tới Trịnh Diệp!
Mặc dù vẫn chưa tin lắm về lời nói và biểu hiện của Hoắc Vĩ Triệt, vì chỉ trong một thời gian cực kỳ ngắn ngủi tiếp xúc, cô đã được chứng kiến không ít lần khả năng làm trò cực kỳ lợi hại của người đàn ông này... Tuy nhiên, thái độ của Trịnh Diệp cũng trở nên êm dịu hơn một chút, đối với một người" anh trai tốt"!
Cũng bởi vì như thế, nên Trịnh Diệp cũng vô tình chẳng có thể thấy được ánh mắt loé sáng ranh ma, cùng với đắc ý của tên đàn ông nào đó!
...
Nhiệm vụ hiện tại của Trịnh Diệp chính là bảo vệ an toàn tuyệt đối 24/24 cho Hoắc Vĩ Triệt! Cho nên sau khi hoàn thành khai thác thông tin vụ án từ Hoắc Vĩ Triệt, cô cũng không trở về được, mà ngồi lại ngay trong phòng làm việc của anh ta... Để cho anh ta làm việc của anh ta, còn cô thì hoàn thành báo cáo về thông tin mà Hoắc Vĩ Triệt cung cấp lên laptop của bản thân, rồi gửi email về sở. Tiếp theo lại trao đổi ý kiến, đánh giá của bản thân...
Tất nhiên là trong lúc làm việc Trịnh Diệp cũng cảm nhận thấy có một ánh mắt lâu lâu lại chăm chú nhìn cô, không cần nghĩ cũng biết là ai, nên Trịnh Diệp trực tiếp làm ngơ như không biết, không thấy!
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra suông sẻ trong tầm kiểm soát của cô, Hoắc Vĩ Triệt sẽ sợ hãi mà không dám đi lung tung, hay là đi gặp khách hàng gì đó! Nào ngờ... Trịnh Diệp lúc này mới biết, suy nghĩ ban đầu của cô là hoàn toàn sai, và lại một lần nữa, cô đánh giá sai về Hoắc Vĩ Triệt.
- Hoắc tổng, vì sự an toàn của anh, trong thời gian này khi chúng tôi vẫn chưa bắt được tên sát thủ kia thì anh nên hạn chế hoạt động, đặc biệt không nên đến những nơi đông người như vậy, sẽ rất dễ tạo điều kiện cho kẻ muốn lấy mạng của anh!
"Ông nói gà, bà nói vịt", một lần nữa Hoắc Vĩ Triệt lại khiến Trịnh Diệp muốn nổ tung cảm xúc... Khi mà cô đang dùng thái độ nghiêm túc đưa ra đề nghị tốt cho Hoắc Vĩ Triệt, thì anh lại nói một câu chẳng hề ăn khớp:
- Phải gọi tên của tôi, không được gọi Hoắc tổng!
- Tôi đang nghiêm túc!
- Tôi cũng đang rất nghiêm túc! Nếu em không muốn gọi, tốt thôi, có thể về!
Trịnh Diệp lại một lần nữa im lặng một lúc... cô hít sâu một hơi, nói:
- Vậy... Triệt anh có thể làm theo lời tôi, không đến buổi tiệc đó, được không?
Mặc dù mục đích ban đầu đã hoàn thành, nhưng cô không phải là người thiếu trách nhiệm như vậy, khai thác thông tin xong liền bỏ mặc sự an toàn của người ta! Còn một điều nữa, mặc dù Hoắc Vĩ Triệt đã che giấu rất kỹ, nhưng trong lúc mơ hồ, cô vẫn cảm nhận được sự áp bách tỏ ra từ trên người anh ta! Cũng chính vì vậy, cô cần thiết phải ở lại bên cạnh anh ta một thời gian, để tìm hiểu chi rõ... Nên bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn thôi!
Ấy thế, Trịnh Diệp tưởng rằng cô đã nhân nhượng như vậy thì ít ra cũng được nể mặt một chút, nhưng sự thật cô đã bị tạt thẳng một gáo nước lạnh:
- Không thể, tôi nhất định sẽ đi!
Nói xong liền quay lưng bước đi, bỏ lại Trịnh Diệp đứng đó ôm cục tức to đùng.
Nhưng tức cũng chỉ để ở trong lòng, ai bảo cô lại đi nhận nhiệm vụ này? Nên sau vài giây nén giận, Trịnh Diệp cũng phải đi theo bên cạnh Hoắc Vĩ Triệt...
...
- Không phải em ở bên cạnh là để bảo vệ tôi sao, vậy thì nên đi cùng xe chứ?
Hoắc Vĩ Triệt ra khỏi công ty, cho nên Trịnh Diệp cũng phải đi theo. Khi cô vừa định lên xe của mình, thì bất chợt cánh cửa sổ xe bên cạnh mở ra, lộ ra một khuôn mặt, mà đối với Trịnh Diệp chẳng khác gì một nỗi ám ảnh.
Rút kinh nghiệm trong ngày, nên Trịnh Diệp cũng không thèm phí sức đôi co cùng Hoắc Vĩ Triệt nữa, thu hồi chìa khoá xe của cô, đi vòng qua và đang muốn mở cửa ở vị trí phụ lái trên chiếc siêu xe của Hoắc Vĩ Triệt, anh lại một lần nữa lên tiếng:
- Em ngồi phía sau cùng tôi!
Và tất nhiên, Trịnh Diệp cũng lười, nên cứ thế làm theo!
Thông tin và mạnh mối về tên sát thủ kia đã sắp điều tra ra... sẽ nhanh thôi, sau khi vụ án này kết thúc, cô sẽ không cần chịu cảnh này nữa!
Để giảm bớt tâm trạng không vui, sau khi lên xe Trịnh Diệp cũng không nói một tiếng, yên lặng ngồi ngắm cảnh qua bên ngoài cửa sổ xe!
Bất chợt, sự uất ức và tức giận đồn nén, cộng thêm với cảnh tượng bên ngoài khiến Trịnh Diệp cảm thấy trong lòng hơi xao động, nhớ lại chút chuyện đã là quá khứ...
Đã từng... đã từng có lúc cô cũng ngồi ở ghế sau như thế này, ngẩng ngơ ngắm cảnh đường phố hoàng hôn thế này sau những lần được ba trở đi chơi cùng mẹ và anh trai... Nhưng mà... bây giờ dù cô có nhung nhớ như thế nào thì cũng chẳng thể trải nghiệm cảm giác ấy nữa, dù chỉ là một lần!
Người phụ nữ bên cạnh xem nhẹ sự tồn tại của anh, nhưng Hoắc Vĩ Triệt thì không. Cũng bởi vì luôn chăm chú ngắm nhìn cô, nên khi cảm xúc trên mặt cô thay đổi, Hoắc Vĩ Triệt cũng rất nhanh liền phát hiện!
Và dù cô không nói, nhưng anh cũng phần nào biết được nguyên nhân... Rất muốn... lúc này Hoắc Vĩ Triệt cực kì muốn ôm cô vào lòng, nói hết tất cả cho cô biết, để cô không còn cảm thấy cô đơn nữa! Nhưng không, anh không thể làm vậy được, cái anh muốn không phải như vậy...
Không thể dùng cách này để an ủi... cũng không có nghĩa là anh hết cách.
- Tần Nguyên, đến Thiên Uyển!
Và hiển nhiên, câu nói của Hoắc Vĩ Triệt có tác động không nhỏ, câu nói vừa dứt cũng là lúc thu hút lại sự chú ý của Trịnh Diệp, kéo cô ra khỏi nỗi buồn của chính bản thân cô.
- Không phải anh muốn đi dự tiệc mừng gì đó sao? Đến Thiên Uyển để làm gì chứ?
Người ở thủ đô này không ai mà không biết đến sự tồn tại của cái" Thiên Uyển" này!
Thiên Uyển cũng có thể xem là một sự tồn tại phi thường, và Thiên đường của phái nữ... bởi vì nơi đó không chỉ là nơi có đầy đủ những thứ giá trị, có số lượng như váy dạ hội, túi xách, trang sức... mà còn sở hữu một đội ngũ nhân viên trang điểm với tay nghề có một không hai! Mà nói cho dễ hiểu nữa chính là, chỉ cần bạn có tiền... thì dù có xấu xí như vịt bầu, cũng sẽ trong khoảng khắc biến thành thiên nga xinh đẹp!
Ở đây cô không hiểu chính là, Hoắc Vĩ Triệt lại muốn đến cái nơi dành riêng cho phái nữ đó để làm gì?