Hai tháng sau, băng vải băng bó Phí Như Phong được tháo bỏ, cuối cùng hắn cũng có thể xuống giường, hắn nằm suốt hai tháng, vết thương khiến hắn không thể cử động, hơn nữa vì vết thương trên tay, hắn căn bản không thể nắm quải trượng, dù sao cũng là một con người, nằm trên giường bệnh lâu như vậy dù sao cũng sẽ nôn nóng , trở nên nóng nảy, nhưng hắn vẫn kiên định trầm mặc, chỉ có lúc cửa bị đẩy ra mỗi ngày, lỗ tai hắn sẽ hơi giật giật, mới làm người ta cảm thấy hắn còn tỉnh táo.
“Da trên tay cậu còn rất non, trước khi da non hoàn toàn bình thường, cậu phải cẩn thận một chút, may mắn là gân cốt không sao, chỉ cần hoạt động một chút thì cảm giác cứng ngắc sẽ hết thôi!” Bác sĩ nói, Phí Như Phong co duỗi ngón tay, cảm giác căng cứng, đau đớn ập đến như thủy triều đáng úp đến.
“Phong,” La Rochelle cầm bàn tay hồng hồng của hắn “Từ từ sẽ khỏi, anh sẽ tốt lên mà.” Cô an ủi hắn. Hắn không có phản ứng, ngón tay La Rochelle hơi buông lỏng.
Phí Như Phong động đậy đầu ngón tay, hắn chuyển động hai chân, động tác mềm nhũn không thể khống chế. La Rochelle nhìn quá trình bình phục của hắn, ý chí hắn quá mạnh mẽ đến mức làm người ta e ngại, hắn nghiêm khắc kiềm chế và quyết tâm quả thực vượt xa giới hạn con người, cô u buồn nhìn hắn.
“Đi theo hắn đi.” Phí Thanh Xa vỗ vỗ bả vai cô, vẻ mặt ông bình tĩnh hơn, thậm chí còn có vài phần vui sướиɠ “Con cháu Phí gia cho tới giờ cũng không dễ dàng ngã xuống như vậy!”
Vài ngày sau, tứ chi Phí Như Phong hoạt động linh hoạt hơn, hắn thậm chí có thể ném quải trượng đi, sờ soạng bước vài bước.
“Phong, hôm nay anh đã luyện một giờ, nên nghỉ ngơi thôi” Cô đỡ lấy quải trượng trong tay Phí Như Phong, dìu hắn ngồi lên giường.
“Ngủ một giấc được không? Nghỉ ngời thích hợp cũng rất quan trọng với việc hồi phục.” Cô dịu dàng nói.
Phí Như Phong tựa vào đầu giường, miệng hắn nhếch lên một đường cong cứng rắn, nó nói với cô rằng hắn sẽ không thỏa hiệp, bờ vai và lồng ngực hắn nhợt nhạt rung động, trong trận tra tấn này, hắn trở nên gầy yếu, suy yếu tái nhợt, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đầy sức lực như trước, hơn nữa càng làm người ta khó bỏ qua. La Rochelle nén tiếng thở dài xuống đáy lòng, Phí Như Phong dùng hai tay mát xa đùi. Thất bại, đau đớn, bất lực tích lũy trong lòng La Rochelle, cô đau đớn mở miệng, “phong, thế giới này không chỉ mình anh bị bỏ lại, trong phòng này cũng không phải chỉ có anh cảm thấy cô độc! Em cũng vậy, em cũng đang nuốt vào mùi vị cô độc từng phút từng giây… Linh hồn em mỗi giờ mỗi phút đều bị cắn nuốt! Phong, người anh yêu đã chết, nhưng người em yêu thì sao? Hắn còn sống, nhưng hắn làm em cảm thấy hắn so với đã chết còn không bằng nổi!” Cô quỳ gối trước giường Phí Như Phong “Có phải em cũng phải đi tìm chết, có phải chỉ có như vậy anh mới liếc mắt nhìn em một cái, mới có thể nghe em nói một câu, Phong, có phải chỉ có chết đi em mới có được một vị trí trong đáy lòng anh không? Anh nói cho em biết đi, Phong, anh nói cho em biết em phải làm gì? Nói cho em biết em còn phải làm gì đây?” Tiếng nói của cô thảm thiết mà tuyệt vọng, nước mắt chảy theo hai má tràn vào miệng cô, cô kéo tay Phí Như Phong, đặt trước ngực cô, “Nơi này, nơi này của em cũng rất đau, nó đau đến mức sắp hỏng mất rồi, Phong, chẳng lẽ tình yêu của em không thể chịu nổi như thế sao?”
Phí Như Phong chậm rãi ôm lấy cô, La Rochelle kinh hỷ nhào vào lòng hắn nức nở.
“Trừng phạt của tôi vượt xa với thứ mà tôi có thể thừa nhận!” Trong đầu Phí Như Phong mơ hồ bật thốt ra những lời này, hắn bình tĩnh ôm La Rochelle, giờ đây hắn như một pho tượng thạch cao.
“Phí tiên sinh, bây giờ chúng tôi sẽ tháo băng trên mắt cho cậu, cậu chậm rãi mở mắt ra, từ từ sẽ thấy, đến khi ánh mắt cậu thích ứng hoàn toàn với ánh sáng, tìm được điểm nhìn mới dừng.”
Phí Như Phong chậm rãi mở mắt ra, con ngươi hắn chậm chạp đảo quang một vòng, ánh mắt mơ màng của hắn xuyên thấu những người này, dường như họ chỉ là những u linh. Hắn khép hai mắt lại, sắc mặt trắng bệch, so với đá cẩm thạch còn tái nhợt hơn, bọn họ kinh hãi nhìn hắn “Phí tiên sinh, cậu nhìn thấy không, Phí tiên sinh?”
La Rochelle tựa lưng vào bức tường lạnh băng, ngực cô đau đớn, “Anh ấy có thể nhìn thấy.” Cô thản nhiên trả lời giúp hắn, cô nâng đỡ Phí Như Phong dậy, đưa hắn trở lại phòng bệnh, hắn rất nhẹ, giống như đã bị rút đi toàn bộ sinh lực.
Hắn nằm xuống, thật lâu thật lâu sau hắn mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, giọng nói hắn vô cùng bình thản “Liễu Đình, nếu em không đến anh sẽ không chờ nổi, anh chờ không nổi thì sẽ có rất nhiều người phải chết!”
Anh chờ em đến.
Anh nhìn ánh sáng mờ nhạt bên ngoài,
Giống như nhìn tới tương lai,
Anh nghe trái tim anh đập mạnh.
Hy vọng, như vậy vẫn chưa đủ ư?
Mỗi giây mỗi phút qua đi.
Anh vẫn chờ em đến,
Nụ cười của em, gương mặt em,
Những sợi tóc mềm mại của em,
Chờ đợi mọi thứ thuộc về em,
Hy vọng, mỗi giây mỗi phút đều,
Đang héo rũ --- em đang ở nơi nào?
Anh muốn em, trong lòng anh đau nhức quá
Em đang ở đâu….
Giang Nặc lấy chìa khóa mở cửa phòng, hắn nghèo túng như chó trong nhà có tang, hắn không tìm được Ôn Trạch, hắn không biết rằng một người có thể biến mất sạch sẽ dưới sự càn quét của hắn, hắn cảm giác hắn đang sa vào một đầm lầy không đáy!
Trong phòng u ám, tay hắn đặt ở chốt cửa, cứng ngắc. Sau lưng hắn là một mảnh lạnh lẽo, từng đợt sóng đen to lớn tràn ra từ trong phòng, khiến hắn lui về sau từng bước một.
“A Phong, là cậu sao?” Hắn cười ảm đạm thê thảm.
Tách, một ánh lửa hiện lên, chiếu sáng vẻ mặt Phí Như Phong, gương mặt hắn giống như một mảnh bình địa, đó thực sự không phải vẻ mặt của con người. Cảm giác xé rách cắm thẳng vào lòng Giang Nặc, lại mang theo một luồng cảm giác thoải mái quét vào lòng hắn, cậu ấy không việc gì, mặt cậu ấy tuy tái nhợt, gầy yếu, trên trán cậu ấy dù có vết sẹo sâu hoắm, trên người cậu ấy dù che kín sự khủng bố tà ác quỷ dị, nhưng những thứ đó không quan trọng, cậu ấy không có việc gì, cậu ấy vẫn là A Phong khiến cho người ta thần hồn điên đảo…
Phí Như Phong đứng lên, từng bước một, mỗi bước đi của hắn đều che dấu sức mạnh có thể trực tiếp nghiền nát con người.
“A Phong, cậu phải nghe tôi giải thích, không phải tôi, tôi không muốn giết cô ấy.”
Đầu súng lạnh lẽo đặt trên trán Giang Nặc.
“Đến địa ngục mà giải thích với Phán quan đi!” Giọng nói Phí Như Phong nhẹ nhàng như gió, răng rắc, chốt an toàn bị kéo lên, Giang Nặc há to miệng, đau nhức mãnh liệt trào ra từ đáy lòng hắn, cay độc như bị dao kéo xẻo dần từng miếng thịt trên người, mười mấy năm qua, bao nhiêu giấc mơ trong đêm, lạnh lẽo ngấm sâu vào người cũng không hoang vắng như thời khắc này.
Hắn tham lam nhìn chăm chú vào cậu. Trong kiếp này, có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn gần cậu ấy như vậy, cũng tốt, cứ như vậy mà chết trong tay cậu ấy cũng tốt! Hắn hiện lên nụ cười thê lương, “A Phong, cậu có biết phải giữ kín một bí mật mười năm là vất vả thế nào hay không?” Hắn tham lam nhìn đôi mắt sâu như hang động dài hun hút của Phí Như Phong, cho dù lúc này nó chỉ có sát khí lạnh như băng, hắn cũng vẫn say mê, thứ bị mất đi mười năm truwocs, làm sao có thể lấy về như vậy! “Tôi yêu cậu mười năm! A Phong, cậu khắc cốt ghi tâm với cô ấy, tôi đối với cậu sao lại không phải là tình vào tận xương chứ?” Bí mật bị đè nén sâu trong linh hồn, tội ác dày đặc mà bản thân cũng không dám nhìn thẳng vào, cuối cùng cũng bị vạch trần “Cậu có biết mỗi ngày tôi tỉnh lại trong cảm giác thế nào hay không, A Phong, cậu đã từng trải qua chưa, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, ngày ngày đêm đêm chỉ nghĩ đến cảm giác của một người, mười năm, không cần biết tôi cố gắng như thế nào đều không thể đi vào đáy lòng cậu!” Gương mặt hắn bị tình cảm mãnh liệt đốt cháy, vặn vẹo, cuồng loạn, “Có phải vì tôi không phải phụ nữ, cho nên tôi không có quyền yêu cậu hay không?”
Không khí lặng lẽ giống như nổ mạnh, tầm mắt Phí Như Phong và Giang Nặc dây dưa, giống như dùng hết ánh sáng một đời, lại ngắn ngủi tựa nắng mai, cò súng banh đến tối đa, ngón tay Phí Như Phong nghiến ra vết máu, hắn giương tay, hung hăng cho Giang Nặc một bạt tai, máu chậm rãi chảy xuống theo hai gò má cuồng loạn của Giang Nặc, “Cậu là anh em của tôi! Tôi đã nói với cậu chỉ có cô ấy là không được!” Hắn đau đớn hét.
“A Phong.”
“Các người đều là những người quan trọng nhất đời tôi, tôi dùng toàn bộ sức lực để các người cùng tồn tại, vì cái gì mà cậu lại muốn xé nát tôi?” Một cước hắn đá trúng ngực Giang Nặc, thân hình Giang Nặc văng ra ngoài, khóe miệng chảy xuống tơ máu.
Quá khứ chậm rãi bay qua trước mắt, quá khứ giống ánh sáng mặt trời tốt đẹp tan đi như sương sớm.
“Tôi thiếu cậu một mạng, hôm nay tôi trả cho cậu, từ nay về sau, chúng ta không còn tình nghĩa gì nữa!” Phí Như Phong đột nhiên nhảy dựng lên, nâng tay nã súng về lầu hai, một bóng người ngã từ trên lầu xuống, Ôn Trạch, hắn từ nơi ngã xuống lăn một vòng, kéo Giang Nặc, “Đi!” Giang Nặc như một con rối gỗ không có năng lực tự chủ, bóng dáng Phí Như Phong càng thêm âm u đen tối, đôi mắt ủ dột sâu thẳm của hắn đã ngắm lên đầu Ôn Trạch.
“Phí Như Phong, đây là thứ cuối cùng Liễu Đình để lại cho anh!” Một luồng sáng trắng lóe qua căn phòng u ám, nhảy múa trên không trung theo một đường con.
Nó làm nóng chảy vẻ mặt tà mị của Phí Như Phong, nó nhanh chóng đánh sâu về phía hắn, nó xuyên qua tầng tầng cách trở, ngụp lặn trong đường hầm thời gian, nó rơi vào lòng bàn tay đang vươn ra của Phí Như Phong.
Hắn cầm nó, hắn đau đớn hạ thấp thắt lưng, nó đâm sâu vào bàn tay hắn, máu tràn ra khỏi bàn tay hắn.
“Bây giờ em là vợ của anh.” Hắn lấy nó ra từ trong túi, nhẹ nhàng lồng vào ngón tay cô ấy
“Không, không,” Hắn quỳ xuống cầu xin vận mệnh “Van xin em, đừng như vậy.”
“Ngoan ngoãn chờ anh trở lại!”
Cổ họng trào ra máu ngọt, Phí Như Phong hung hăng đè nén nó xuống, đồ lừa gạt, em đã đồng ý sẽ chờ anh trở lại, em rõ ràng đã đồng ý với anh… Phốc, ngụm máu kia cuối cùng cũng không thể đè nén, nó phun thẳng ra khỏi lồng ngực hắn, nhuộm đỏ người hắn.
Cô ấy, cuối cùng cũng không về được!
Cả đời này, cuối cùng cũng không thể gọi cô ấy ngoái nhìn thêm một lần nữa.
Máu phun ra…
Ôn Trạch lái xe, đầu óc hắn tràn đầy vẻ mặt Phí Như Phong khi cầm nhẫn – toàn bộ trái tim, toàn bộ linh hồn hắn ta như chảy về một chỗ, bụi gai bén nhọn đâm vào mỗi tấc da thịt hắn ta. Phí Như Phong, bây giờ cho dù hắn ta biến mất, trong cuộc đời cũng sẽ để lại hận ý của thời khắc này! Ánh mắt khi Phí Như Phong nhìn hắn, giống như ngọn lửa địa ngục bùng cháy, nếu không phải là cái nhẫn kia của Liễu Đình, hắn không nghi ngờ gì về việc hắn sẽ chết. Thân thể Ôn Trạch ngồi trên ghế giật giật, từng lỗ chân lông hắn đều đóng mở trong rét lạnh, trái tim có chút buồn bã.
“Thì ra anh vẫn ở cạnh tôi, buồn cười tôi vẫn đi tìm anh, Ôn Trạch, cuối cùng thì anh muốn làm gì?” Mặt Giang Nặc không chút thay đổi hỏi.
“Sự thật rất rõ ràng, tôi tới cứu anh, tôi không muốn để anh chết!” Ôn Trach trả lời.
Một khẩu súng để sau đầu hắn, Ôn Trạch không sợ hãi “Giang Nặc, anh hoàn toàn không cần như vậy.”
“Anh đừng mơ tưởng đem tôi thành đứa ngốc lần nữa, là anh, đúng là anh đưa tôi vào tuyệt lộ.” Giang Nặc hung hăng nói, bàn tay nắm súng vững như núi, đây không phải lần đầu tiên hắn giết người.
“Giang Nặc, anh cho rằng Liễu Đình không chết nhưng anh vẫn đối với cô ấy theo kế hoạch của anh thì Phí Như Phong sẽ nhân từ hơn với anh sao?” Hắn nói không chút để ý, “Hơn nữa kết quả bây giờ không phải là điều anh muốn sao, Phí Như Phong sẽ tâm tâm niệm niệm cái tên của anh bao nhiêu đêm? Chuyện đó và nhớ người yêu có gì khác nhau sao?”
Giang Nặc như bị điện giật, điện lưu xuyên suốt toàn thân hắn, làm tê dại động tác cảu hắn. Đã từng, ở sâu trong đếm tối, khi trong không gian chỉ còn mình hắn, hắn đã rống lên từng tiếng “Phí Như Phong! Tôi yêu cậu! Phí Như Phong! Tôi yêu cậu!” Nhưng mà giữa trời đất mênh mông bao la, không có một lời đáp lại, chỉ có nước mắt của hắn bay theo làn gió. Hắn cũng đã từng điên cuồng nghĩ tới, nếu không chiếm được tình yêu của cậu ấy, vậy thì làm cho cậu ấy hận hắn thật sâu đi. Bây giờ dường như hắn đã làm được rồi, hắn dùng một cách khác để khắc sâu bản thân vào lòng Phí Như Phong.