Buổi tối đúng chín giờ là giờ làm việc, đến quán bar vừa thay đồng phục xong thì ông chủ gọi riêng tôi vào phòng làm việc.
“Liễu Đình, cô chính thức được tuyển dụng.” Gương mặt tròn vo của ông chủ lúc này trông thật đáng yêu.
“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.” Tôi chân thành hứa hẹn.
Ông chủ vỗ vỗ vai tôi, “Cứ chăm chỉ làm việc, sẽ có cơ hội.”
Tôi nhoẻn miệng cười, cơ hội, không phải tôi có cơ hội lên chức ông chủ đấy chứ? Tôi vô cùng vui vẻ, trở về vị trí làm việc.
La Uy đi tới trước mặt tôi, “Liễu Đình, em nên thương lượng với ông chủ về tiền lương, rượu của em pha chế ít nhất đã giúp quán tăng lượng khách lên gấp đôi”, La Uy quỷ quái nhếch mày nhắc nhở tôi, toàn thân anh ta toát ra vẻ mê hoặc lòng người.
“Thời gian còn dài mà, sẽ có cơ hội thôi.” Tôi thờ ơ trả lời…
“Em là ai?” La Uy tiến tới gần tôi, gần đến mức khiến tôi cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể anh ta ùn ùn ập tới.
“Ngay cả tiền em cũng không cần chỉ muốn trốn ở đây? Chẳng lẽ em giết người? Bị truy nã?” Anh ta gần như dựa sát vào người tôi.
Tôi ghé sát lỗ tai anh ta, “Anh thật sự muốn biết sao?”
Ánh mắt anh ta lóe sáng, cầm chặt lấy tay tôi, “Muốn, anh càng muốn em giết anh!” Anh ta thầm thì một cách mê hoặc, thừa biết là tôi có chuẩn bị tâm lý cũng không cản nổi.
“Anh đừng hại tôi, La Uy.” Tôi cắn môi cười cười, “Anh nhìn những ánh mắt giết người sắc như dao xung quanh đi.”
“Ngày hôm nay anh sẽ đưa em về, đừng có trốn nữa đấy.” Anh ta giơ một tay lên, bày ra bộ dạng quyết tâm giành chiến thắng! Sau đó anh ta nhảy lên sân khấu, “Hoan nghênh quý vị đã đến Master Lou đêm nay.” Vũ đa͙σ của anh ta khiến nhiệt huyết của tất cả mọi người đều sôi trào, xem ra đêm nay lại là một đêm đầy phấn khích.
Tôi thích kỹ thuật nhảy của La Uy, cũng thích con người anh ấy. La Uy như một ngọn lửa, như ánh sáng mặt trời, đi đến đâu cũng khiến người ta vui vẻ.
“Chào mừng quý khách.” Giọng nói vui tươi trở lại, tôi liếc nhìn người vừa đến theo thói quen, âu phục Armani, dáng vẻ ung dung tao nhã.
“Chị Liễu, rượu của chị tràn ra ngoài rồi kìa” Hắc Tử ở bên cạnh quát lớn, tôi cúi đầu xuống nhìn vết rượu trên mặt đất. Không ngờ tôi lại bị một bóng lưng hù dọa đến nông nỗi này, nếu như là ngày trước tôi sẽ cảm thấy rất buồn cười, thế nhưng lúc này tôi chỉ thấy miệng mình đắng ngắt.
Tôi không tin vận may lại quay lưng phũ phàng với tôi như vậy, nhưng mà trên thế giới này thường không có quá nhiều chuyện trùng hợp, mỗi người đều phải học cách tránh dữ tìm lành, vượt qua số mệnh của mình thôi.
“Hắc Tử, xin phép ông chủ dùm tôi, ở nhà tôi đột nhiên có chút chuyện.” Tôi cởi bộ đồng phục ra, chuẩn bị chuồn ra ngoài bằng cửa sau.
“Liễu ŧıểυ thư, Phí tiên sinh có lời mời.” Tôi dường như trông thấy một nghìn con qua đen đang bay lượn trên đầu, vận mệnh của tôi thực sự đen đủi đến mức xxx này ư! Trong lòng tôi thầm rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn.
“Xin chào, Phí tiên sinh.” Tôi dè dặt bắt chuyện.
“Ngồi đi.” Tư thế của anh ta rất thong dong, ánh mắt của anh ta lại sâu thăm thẳm, toàn thân nhàn nhã dựa vào ghế sô pha tản ra loại khí thế nguy hiểm bức người.
Tôi đúng là mù mắt rồi, dù thang máy có tối thế nào đi nữa cũng không nên chọc đến anh ta.
“Tôi đang cần một trợ lý, sau khi cô sắp xếp mọi thứ ổn thỏa thì đi làm.” Giọng nói của anh ta trầm thấp thành thật, nhưng mà tôi thật sự không thể cười nổi. Dưới ánh đèn lập lòe những đường nét của Phí Như Phong càng thêm bức người, “Cô còn nguyện vọng gì thì cứ nói thẳng với Thiệu Phong.”
“Phí tiên sinh, tôi là dân nông thôn, mẹ của tôi đã từng phải bán máu để cho tôi đi học, bà ấy không yêu cầu tôi bất cứ điều gì…” Thái độ của tôi vô cùng nhún nhường, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, “Bà ấy chỉ hy vọng tôi có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Vậy thì cô càng phải tìm một công việc thật tốt, làm ra nhiều tiền.” Phí Như Phong thờ ơ đáp lời. "Nhà của Liễu ŧıểυ thư đây chỉ có bốn bức tường thật làm cho người ta ấn tượng sâu sắc!"
Tôi cả kinh, hóa ra tôi không bị mất trộm. Kẻ trộm kia chính là anh ta, anh ta coi trời bằng vung như vậy, thái độ càng tỏ vẻ đe dọa. Tôi lập tức hạ mình sát đất. “Bà ấy đã qua đời rồi. “ Tôi nghẹn ngào, “Tôi… Phí tiên sinh… xin anh.”
Nước mũi nước miếng tèm nhem trên mặt tôi, trông nhếch nhác kinh khủng. Trong đôi mắt đen, sâu thăm thẳm của anh ta không hề có chút dao động nào. Con mẹ nó, đúng là động vật máu lạnh, tôi oán thầm.
“Liễu Đình, nếu như cô không từ chức, tôi cũng sẽ không có ấn tượng sâu sắc với cô như vậy. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy rất có hứng thú, nếu như trước đây quả thật mẹ cô đã bán máu vì cô, vậy thì cô nên sống sao cho thật tốt, trèo lên giường tôi sẽ giúp cô sống càng thoải mái hơn.” Ngữ điệu của anh ta có vẻ rất hòa nhà, nhưng ẩn sâu trong đó lại là sự lạnh lùng băng giá của một con rắn độc.