Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Chương 23: Tình Yêu (4)

Trước Sau

break
Mai Phi là người rất coi trọng yếu tố truyền thống, thực ra kiểu dáng của chiếc váy này rất cũ, cổ hình trái tim, hở ở phía trước ngực, bộ ngực của Tịnh Ngôn vốn không đầy đặn, khi mang bầu càng trở nên nhỏ hơn. Để che đi cái bụng bầu, thân váy được thiết kế hơi rộng, bó sát ở phần hông nhưng vẫn để lộ được phần eo thon thả của Tịnh Ngôn.Những hạt cườm đính ở đường viền chiếc váy tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, thân váy cũng được trang trí bằng những sợi dây đăng ten màu trắng làm nổi bật đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể của Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn không tin vào mắt mình, bởi màu sắc của chiếc váy được kết hợp rất độc đáo, hợp lý che được mọi khuyết điểm trên cơ thể của cô.“Cô nhớ đừng đi ra ngoài với chiếc váy này nhé, nếu thiên hạ nhìn thấy e rằng hàng của tôi không đủ để cung cấp cho họ đâu.” Bỗng Tịnh Ngôn nghe thấy tiếng của Mai Phi vọng đến từ phia sau, cô quay đầu lại thì thấy Mai Phi và Khổng Dịch Nhân đang đứng ở cửa, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tịnh Ngôn.Ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người khiến Tịnh Ngôn quay lại ngắm mình trong gương. Khi cô quay người lại, mọi người có mặt ở đó đều rất ngạc nhiên. Nhân viên bán hàng ở đây mặc dù đã quá quen khi nhìn những phụ nữ quý phái của Anh mặc những chiếc váy do Mai Phi thiết kế và họ cảm thấy rất bình thường, nhưng lần này khi thấy Tịnh Ngôn mặc chiếc váy mọi người đều trầm trồ khen ngợi và đều cảm thấy bất ngờ trước vẻ đẹp quý phái giống như công chúa của Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn tự nhủ, “Không, tôi không muốn làm công chúa”.Tịnh Ngôn ngắm mình rất kỹ trong gương và cảm thấy hãnh diện với vẻ đẹp của mình, sắc đẹp của cô bây giờ mới có dịp được thể hiện. Cô tự nhủ, “Bắt đầu từ hôm nay, mình phải cầm gương chiến đấu trong vương quốc của mình”.*******Mai Phi cũng cảm thấy tự hào về tác phẩm nghệ thuật của mình, tuy nhiên ông vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn ở chiếc váy. Mai Phi miệng vẫn ngậm kim, tiến gần lại chỗ Tịnh Ngôn, dùng kim khâu lại một số điểm không ưng ý trên chiếc váy, chỉnh lại một số chi tiết nhỏ. Ông lùi lại hai bước ngắm nhìn chiếc váy từ trên xuống dưới bằng con mắt nghệ thuật của một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp, ông đề nghị Tịnh Ngôn xoay người sang bốn phía để ngắm chiếc váy từ các góc độ khác nhau và nói, “Được rồi”.Đôi vai của Tịnh Ngôn không còn đủ sức để giữ đúng tư thế của chiếc váy, cô nhìn Mai Phi và hỏi, “Mai Phi, còn phải chỉnh sửa bao lâu nữa?”.Mai Phi cảm thấy đến hôm nay thì chiếc váy đã rất phù hợp với Tịnh Ngôn, ông vừa đi ra ngoài vừa mỉm cười trả lời Tịnh Ngôn, “Ngày mai”.Nhân viên bán hàng tiến về phía Tịnh Ngôn giúp cô cởi chiếc váy ra, Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khổng Dịch Nhân đang đứng ở cửa nhìn cô không chớp mắt và từ từ đóng cửa lại.“Dịch Nhân…”, giọng của Tịnh Ngôn rất nhẹ nhàng. Dịch Nhân đã nhiều lần được ngắm nhìn cơ thể của Tịnh Ngôn, nhưng hiện tại đang có người khác giúp cô thay đồ, cô không muốn Dịch Nhân có mặt ở đó.Dịch Nhân hiểu ý liền đi ra ngoài và nói, “Mọi người tiếp tục đi”. Nhân viên bán hàng nhanh chóng giúp Tịnh Ngôn cởi bỏ chiếc váy trên cơ thể Tịnh Ngôn lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần lót, sau đó họ đưa quần áo cho cô và lễ phép cáo từ ra khỏi phòng.Tịnh Ngôn lên tiếng, “Hai người…”.Tịnh Ngôn rất muốn giữ hai người ở lại nhưng cô ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người nhân viên đang mỉm cười, mặc dù khuôn mặt của họ không biểu thị sắc thái, nhưng cô không nhìn nhầm, họ đang mỉm cười điều gì đó!Tịnh Ngôn tự nhủ, “ Mình rất thất vọng với những người sống giả tạo”.“Tịnh Ngôn.” Dịch Nhân từ bên ngoài bước vào.Tịnh Ngôn bắt đầu cảm thấy hai má nóng bừng, giọng nói của Dịch Nhân giống như liều thuốc ngủ. Tịnh Ngôn không kịp mặc quần áo, cô đưa tay lên ôm ngực, toàn thân ở tư thế tự vệ, “Em phải mặc quần áo”.“Em có lạnh không?” Vừa nói xong, toàn bội cơ thể của Tịnh Ngôn nằm gọn trong vòng tay Dịch Nhân, Tịnh Ngôn cảm thấy rất ấm áp. Cô tự nhủ, “Mình đã trúng kế rồi”, cô xấu hổ áp sát đầu vào ngực Dịch Nhân và nói, “Dịch Nhân, anh có thể về phòng của mình được không? Mai Phi vẫn đang ở bên ngoài”.Dịch Nhân hạ giọng nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, vừa rồi em rất đẹp, anh chỉ muốn được ôm em ngay thôi”.Dịch Nhân chỉ ôm cô vào lòng nên Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm, tuy nhiên một lúc sau cô lại thấy thất vọng, trong người Tịnh Ngôn rất mâu thuẫn.Ngón tay mềm mại của Dịch Nhân nhanh chóng xoa khắp cơ thể cô, mặc dù đã quá quen với giọng nói ấm áp của Dịch Nhân, nhưng mỗi khi nghe thấy giọng của Dịch Nhân, Tịnh Ngôn đều cảm thấy rất quyễn rũ và dịu dàng, “Khởi bẩm công chúa, nếu bây giờ thần hôn công chúa thì có bị chặt đầu không?”.Quay trở lại ngôi nhà ở gần quảng trường Carlos, lão quản gia người Anh đã đứng chờ sẵn ở cổng, mỉm cười mở cửa xe cho họ, ‘Thưa ông, nhị tiểu thư đã đến rồi ạ”.Tiểu thư? Nhị tiểu thư? Khổng Hy Âm? Tịnh Ngôn mở mắt nhìn Khổng Dịch Nhân.Trong khi Dịch Nhân đang định giải thích thì có giọng nói xa lạ của một cô gái vọng đến từ lối nhỏ dẫn tới căn phòng chính của ngôi nhà, giọng nói dịu dàng dễ nghe.“Bố, bố đến rồi ư?”, giọng của cô gái đầy vẻ vui mừng.Tịnh Ngôn nhìn thấy rất rõ niềm vui trong đôi mắt nâu huyền của cô gái. Tịnh Ngôn bước xuống xe, đi ngang qua người Dịch Nhân và nhìn thấy từ xa có một bóng người mặc chiếc váy màu trắng chạy đến dang tay ra ôm lấy Dịch Nhân. Khuôn mặt của cô gái trắng trẻo, đôi mắt nâu huyền, cô gái tựa đầu vào vai cha, vẻ mặt rất hạnh phúc. Chiếc váy trắng giản dị bó sát thân người làm nổi bật thân hình thon thả của cô gái. Đây là tiểu thư Phương Ngẫu ư? Kể từ khi nghe thấy giọng hát ngọt ngào của cô gái trong đĩa CD, Tịnh Ngôn đã rất ấn tượng với cô gái này, hôm nay cô mới được gặp mặt. Tịnh Ngôn lùi lại một bước mỉm cười nhìn Phương Ngẫu. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, có tiếng người nói vọng ra từ sau cánh cửa, “Phương Ngẫu, để cho bố và Hoa tiểu thư vào nhà đi!”.Nhị tiểu thư? Giọng nói quen thuộc, Tịnh Ngôn quay đầu lại nhìn từ xa, khuôn mặt trắng trẻo đến khó quên của Khổng Dịch Quần đang nép sau cánh cửa càng trở nên trắng trẻo và đáng yêu hơn.*******Trong suốt thời gian ăn tối, Tịnh Ngôn ngồi cạnh Dịch Nhân nhưng không nói câu nào mà chỉ chăm chú nhìn vào những bộ đồ ăn sang trọng trên bàn ăn và chuyên tâm vào việc ăn uống.Tuy mọi người đã cố gắng giải quyết các món ăn trên bàn những lập tức những món ăn khác lại được bê lên, Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Dịch Nhân đang mỉm cười, ông đang định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt buồn của Tịnh Ngôn, Dịch Nhân liền đổi giọng, “Em sắp làm chủ một gia đình, phải thưởng thức cuộc sống của một công chúa chứ”.Quả nhiên, đến khi bữa tối gần kết thúc, Khổng Hy Âm mới xuất hiện với bộ mặt gượng ép, Khổng Hy Âm mở to mắt đang định nói điều gì đó nhưng thấy Dịch Nhân đang trừng mắt, cô chỉ dám nhìn Tịnh Ngôn với vẻ mặt không hài lòng, cô cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không chịu nổi đành ho một vài tiếng.Tịnh Ngôn rất buồn cười nhưng cũng cảm thấy đáng thương, thực lòng cô không phải không thích Khổng Hy Âm, nhưng nói ra có lẽ không ai tin.“Cẩn thận kẻo viêm họng.” Phương Ngẫu ngồi bên cạnh nhắc nhở và đưa cho Khổng Hy Âm một ly nước.“Hy Âm, cháu có sao không?” Giọng của Khổng Dịch Quần rất nhẹ nhàng, sau đó cô đưa mắt nhìn sang Tịnh Ngôn có ý giải thích, “ Mọi người đều có mặt đông đủ, thật hiếm thấy”.Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Bố hiểu ý của các con, người đáng trách nhất là bố vì bố thường xuyên không có mặt ở nhà”.Mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía Tịnh Ngôn, cô không muốn nói nhiều mà chỉ mỉm cười.“Hoa tiểu thư, cô xem mấy tháng qua, Khổng Dịch Nhân luôn quấn quýt với cô như hình với bóng, từ trước tới nay anh ấy chưa từng để ý đến cô gái nào.” Khổng Dịch Quần nhìn anh trai mình và nhẹ nhàng nói.“Dịch Quần”, Khổng Dịch Nhân quay sang nhìn Khổng Dịch Quần và nói, “Mấy năm qua anh luôn bận rộn với công việc làm ăn, anh luôn cảm thấy cô đơn”.Dịch Quần nhìn Khổng Hy Âm và nói, “Không đúng, anh còn có Hy Âm cơ mà”, vừa nói Dịch Quần vừa vỗ tay vào vai Hy Âm.Thấy Khổng Hy Âm có vẻ khó chịu, Dịch Nhân vội bỏ bát đũa xuống bàn mỉm cười và nói, “Hy Âm lớn rất nhanh, nay đã có chồng rồi. Từ trước tới nay bố luôn mong muốn mọi người được sống vui vẻ, bố đã cố gắng hết sức với công việc, một mình bôn ba bao nhiêu năm qua, bố cũng đã cảm thấy mệt rồi, thời gian tới bố muốn ở lại châu Á một thời gian dài để tận hưởng khí hậu ấm áp của miền đất này”.Giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Phương Ngẫu bỗng vang lên, “Bố, như thế cũng tốt. Điều quan trọng là bố được vui vẻ, bố cứ sống với những gì bố muốn, Chúa sẽ ở lại với chúng con”.Khổng Hy Âm không dám nhìn thẳng vào bố mình mà quay sang nhìn em gái, giọng của Hy Âm vẫn rất khó chịu, “Phương Ngẫu, em đừng nhắc đến Chúa nữa”.Tịnh Ngôn không muốn để ý đến việc mọi người nghĩ gì, cô cũng không muốn biểu lộ cảm xúc trong bàn ăn, Tịnh Ngôn luồn tay xuống gầm bàn nắm chặt lấy tay Dịch Nhân. Khi Tịnh Ngôn vừa chạm vào tay Dịch Nhân, ông liền nắm chặt tay cô, Tịnh Ngôn cảm thấy trong lòng ấm áp và yên tâm hơn.Khổng Dịch Nhân không nhìn vào Khổng Hy Âm nói, “Ngoài bố ra không có ai là người mong muốn cho các con được sống vui vẻ đâu. Tuy nhiên, có một điều bố không muốn nói ra, chắc mọi người cũng biết điều gì khiến bố cảm thấy vui vẻ không, Dịch Quần, em cũng biết chứ?”.Dịch Quần im lặng suốt từ đầu đến giờ, nhưng khi bị Dịch Nhân nhắc đến tên, cô liền ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn Dịch Nhân một vài phút, sau đó gật đầu nói, “Vâng, em luôn biết điều đó nên em luôn cảm thấy vui vẻ”.Bữa cơm kéo dài cuối cùng cũng đã kết thúc, vừa về đến phòng Tịnh Ngôn liền đóng cửa lại và thở dài.Khổng Dịch Nhân nhìn Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Xin lỗi vì đã để em phải vất vả”.“Không có chuyện gì đâu, các tiểu thư nhà họ Khổng đều là những người lịch sự nho nhã.” Tịnh Ngôn mỉm cười nói.“Sau này trường hợp như thế này sẽ rất ít xảy ra và cũng không có nhiều cơ hội nữa đâu.” Dịch Nhân nhìn đồng hồ, đã đến giờ phải viết báo cáo, Dịch Nhân vào phòng làm việc và nói với Tịnh Ngôn, “Em ngủ trước đi, anh quay lại ngay thôi”.“Tại sao anh lại hoãn đám cưới lại?” Tịnh Ngôn hỏi với giọng bất mãn.Dịch Nhân quay đầu lại mỉm cười, “Có những chuyện không thể vội vàng được em ạ”.Tịnh Ngôn không thể đối đáp được với Dịch Nhân, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm tháng năm trăng rất sáng chiếu xuống vườn hoa là những giọt sương trên lá tỏa ánh sáng lấp lánh. Tịnh Ngôn nói với Dịch Nhân, “Dịch Nhân, em muốn đi dạo ở vườn hoa”Dịch Nhân đã ngồi vào bàn làm việc, khi thấy Tịnh Ngôn nói như vậy liên đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Muộn rồi, anh sẽ đưa em đi dạo”.“Không cần đâu.” Tịnh Ngôn hiểu ý của Dịch Nhân liền mỉm cười vỗ vai Dịch Nhân và nói, “Anh yên tâm, em sẽ không đi ra khỏi phạm vi quan sát của chiếc cửa sổ này, để anh có thể vừa làm việc vừa quan sát được người đẹp dưới ánh trăng trong vườn hoa”.Cả khu vườn tỏa hương thơm ngào ngạt, không gian thơ mộng và lãng mạn, những giọt sương trên lá lấp lánh ánh trăng.Tịnh Ngôn đi đến khu vực sáng đèn, vẫy tay chào Dịch Nhân, Khổng Dịch Nhân ngồi trước bàn vi tính âu yếm nhìn Tịnh Ngôn, mỉm cười.Sức hấp dẫn của phái đẹp quả là đáng sợ.“Hoa tiểu thư!” Tịnh Ngôn nghe thấy có tiếng người chào sau lưng.“Phương Ngẫu tiểu thư?” Giọng của Phương Ngẫu rất quen thuộc, không cần quay đầu lại Tịnh Ngôn đã nhận ra giọng của cô bé.Tiếng bước chân nhẹ nhàng, Phương Ngẫu rất giống mẹ, có được vẻ đẹp trời ban, nghĩ lại những năm tháng Khổng Dịch Nhân và mẹ của Phương Ngẫu ở bên nhau, Tịnh Ngôn không sao kiềm chế được lòng mình, cô cảm thấy rất buồn.“Hoa tiểu thư không cần phải khách sáo như vậy đâu, cứ gọi tôi là Phương Ngẫu là được rồi!”“Được, vậy cô cũng gọi tôi là Tịnh Ngôn là được rồi.” Tịnh Ngôn bỏ hết mọi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu và trả lời Phương Ngẫu một cách thoải mái.“Chúc mừng cô, Tịnh Ngôn.”Thượng đế đã ban tặng cho Phương Ngẫu nụ cười rất tươi và hồn nhiên. Tính cách của mỗi người nhà họ Khổng đều khác nhau, nhưng người Tịnh Ngôn mến nhất là Phương Ngẫu. Tịnh Ngôn mỉm cười nói với Phương Ngẫu, “Cảm ơn”.“Cha của tôi là một người tốt, cô nhất định sẽ hạnh phúc.”“Tôi sẽ cố gắng.”“Cố gắng ư? Cô và cha tôi yêu nhau là tự nguyện và xuất phát từ tình cảm của hai người mà. Chúa sẽ phù hộ cho chúng ta”.Tịnh Ngôn biết Phương Ngẫu không hiểu ý của mình, cô gái này rất ngây thơ và hồn nhiên, nhưng được nói chuyện với Phương Ngẫu và được một cô gái tốt bụng, xinh đẹp như Phương Ngẫu ủng hộ, Tịnh Ngôn cảm thấy yên tâm và nhẹ nhàng hơn.“Tôi đã từng đọc Kinh thánh, Đức chúa nói yêu vừa là sự nhẫn nại vĩnh hằng vừa đòi hỏi có lòng nhân từ.”Phương Ngẫu mỉm cười nói, “Tịnh Ngôn nói rất đúng, Chúa còn nói tình yêu không có chỗ cho sự đố kị, tình yêu không được khoe khoang, không liều lĩnh, không được làm những chuyện xấu xa, giả dối, không được tư lợi, không được nổi nóng tùy tiện, không được tính toán thiệt hơn, không có chỗ cho những hành vi bất nghĩa, tình yêu chỉ dành cho những người bao dung, độ lượng, luôn tin tưởng lẫn nhau, có niềm tin, hy vọng và biết nhẫn nại. Tình yêu là vĩnh hằng”.Cô gái này thực ra rất đáng yêu, trong khi Dịch Nhân đang chăm chú nhìn hai người thì Khổng Phương Ngẫu quay sang và nói, “Mẹ không đến tham dự hôn lễ được, nhưng mẹ có gửi lời chúc phúc cho bố và Tịnh Ngôn, ngoài ra còn nói một câu nữa”.Vệ Tự Thanh? Tịnh Ngôn vội lấy lại tinh thần chờ Phương Ngẫu nói.Phương Ngẫu nắm lấy tay Tịnh Ngôn và nhẹ nhàng nói với giọng rất thành khẩn, “Tịnh Ngôn, mẹ tôi nói tránh xa cái ác là người thông minh nhất”.Tịnh Ngôn im lặng nhìn Phương Ngẫu.Phương Ngẫu mỉm cười, “Bố rất vui, tôi cảm nhận thấy điều đó. Tịnh Ngôn, cảm ơn cô. Tôi cũng muốn nói với cô rằng, tình yêu không có gì là không thể, nó là kết cục của một cuộc tình nhưng cũng là sự khởi đầu của một cuộc sống mới”.“Cảm ơn.” Tịnh Ngôn mỉm cười và nói lời cảm ơn Phương Ngẫu.*******Chiếc giường đệm kiểu Victoria rất êm nằm xuống có cảm giác như nằm trên mây, cánh cửa mạ đồng sáng bóng, đồ dùng trong gia đình đều là những thứ đắt tiền, tấm thảm trải nền sang trọng, tất cả đều làm nổi bật lên vẻ lộng lẫy và quý phái của ngôi nhà.Nghe thấy tiếng bước chân, Tịnh Ngôn liền nhắm mắt lại, cô cảm thấy cơ thể có cảm giác nặng nề, tiếp đó là vòng tay ấm áp của Dịch Nhân.“Em ngủ rồi ư?”“Em ngủ rồi.” Tịnh Ngôn mỉm cười trả lời.Dịch Nhân cũng mỉm cười và nói, “Vẫn còn ba ngày nữa”.“Anh yên tâm, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, em sẽ không chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này đâu.”“Em có thể chạy trốn được không?” Dịch Nhân mỉm cười hỏi lại.Lúc này Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái, cô hôn nhẹ vào má Dịch Nhân và nói, “Dịch Nhân, em yêu anh”.“Anh cũng rất yêu em.”Tịnh Ngôn ôm chặt lấy Dịch Nhân mỉm cười nói, “Chúa sẽ ở bên chúng ta”.Dịch Nhân bỗng im lặng không nói gì.“Xin lỗi, là do em học ở Phương Ngẫu, cô ấy rất đáng yêu.”Tay của Dịch Nhân ôm chặt vào eo của Tịnh Ngôn khiến cô có cảm giác ấm áp khó tả. Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Dịch Nhân, thật kỳ lạ không hiểu sao một người đàn ông đứng tuổi như Dịch Nhân lại làm cho cô say đắm đến thế. Dịch Nhân ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng, hôn vào má cô và nói, “ Em yên tâm, anh sẽ luôn bên em trong suốt phần đời còn lại của mình”.Tịnh Ngôn cảm thấy bàn tay ấm áp và mềm mại của Dịch Nhân dường như có dòng điện chạy qua, cô nhắm mắt lại và cảm nhận dòng điện đang len lỏi trong từng bộ phận trên cơ thể mình. Khi Dịch Nhân vuốt ve lên bụng, Tịnh Ngôn nằm im không nói câu nào, mặc dù Dịch Nhân cố gắng kiềm chế nhưng cảm giác thèm muốn vẫn đang trào dâng, hơi thở của Dịch Nhân mạnh hơn, bỗng Tịnh Ngôn cảm thấy lạnh ở bên sườn, Dịch Nhân ngồi bật dậy và nói, “Em ngủ trước đi, anh đi tắm một lát”.Dịch Nhân cố gắng kiềm chế cảm xúc, Tịnh Ngôn cảm nhận được điều này rất rõ trên khuôn mặt của ông, Dịch Nhân tự nhủ lần sau mình sẽ không làm khó cho Tịnh Ngôn nữa. Trong lúc, Dịch Nhân đang định đứng dậy đi tắm thì Tịnh Ngôn vòng tay ôm chặt eo của Dịch Nhân, áp sát mặt vào lưng của ông, giọng nói nhỏ nhẹ tới mức Dịch Nhân không nghe rõ.“Gì cơ?” Dịch Nhân không nghe rõ, quay người lại ôm chặt lấy Tịnh Ngôn.“Em sắp được bốn tháng rồi, bác sỹ nói…” Tịnh Ngôn thấy ngại khi nói ra điều này.Dịch Nhân thả lỏng tay ra mỉm cười và nói, “Anh biết, thế thì sao?”.Tịnh Ngôn cho rằng Dịch Nhân cố ý giữ gìn cho cái thai, không muốn gần gũi cô. Tịnh Ngôn quay người lại và nói, “Không có chuyện gì cả, anh đi tắm đi”.Tuy nhiên lúc này Dịch Nhân không còn kiềm chế được xúc cảm của mình, ông quay người lại ôm chặt và hôn tới tấp lên môi của Tịnh Ngôn, hơi thở của Dịch Nhân càng lúc càng mạnh, ông thủ thỉ bên tai Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, chúng mình quan hệ nhẹ nhàng thôi có được không?”.Sáng sớm hôm sau…Tịnh Ngôn tỉnh dậy trong tiếng gà gáy, lúc đó trời vừa rạng sáng, Tịnh Ngôn kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài trời vẫn chưa hửng sáng.Tịnh Ngôn khẽ đặt cánh tay của Dịch Nhân xuống giường và nhẹ nhàng ngồi dậy.“Vẫn còn sớm mà em”, giọng ngái ngủ của Dịch Nhân.“Em muốn uống nước, anh có muốn uống không?” Tịnh Ngôn đang mang thai nên một đêm phải dậy một vài lần, khi trời sắp sáng, Tịnh Ngôn cảm thấy khát khô cổ.“Anh đi rót nước cho em”, Dịch Nhân ngồi dậy nói.Dịch Nhân chưa kịp nói hết câu thì Tịnh Ngôn lại lên tiếng “Em còn muốn đi vệ sinh nữa”.Dịch Nhân mỉm cười, “Khởi bẩm công chúa, thần sẽ đưa công chúa đi”.Tịnh Ngôn đẩy nhẹ Dịch Nhân nằm xuống giường, cô không muốn Dịch Nhân mất ngủ vì mình.Tịnh Ngôn bước ra khỏi cửa, trên khuôn mặt cô nở nụ cười rất tươi, đúng là còn sớm, Tịnh Ngôn ngó qua lan can nhìn xuống dưới lầu cảnh vật vẫn yên tĩnh không có một bóng người.Khi chỉ còn cách cầu thang máy một vài bước chân, Tịnh Ngôn bỗng ngửi thấy có mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ đâu đó, từ trước tới nay chưa từng thấy mùi hương này. Hương thơm của loài hoa nào đây? Tịnh Ngôn nhìn lọ hoa hồng ở hành lanh của thang máy, không phải mùi hương của loài hoa này…Chưa kịp cảm nhận đây là loài hoa gì thì hương thơm bay tới ngào ngạt xộc thẳng vào mũi và lên não khiến cho Tịnh Ngôn có cảm giác cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, cô không kiềm chế được cảm xúc liền bước về phía có hương thơm tỏa ra.Dừng lại, Tịnh Ngôn, không được đi lung tung! Cô tự nhủ, nhưng lý trí không thắng nổi tình cảm. Chỉ có vài bước chân nhưng cô phải đấu tranh tư tưởng toát mồ hôi. Cuối cùng cô bỗng bước hụt chân, toàn thân nghiêng xuống dưới.Tịnh Ngôn vội định thần lại và nhớ ra đó là cầu thang! Đầu óc cô vẫn tỉnh táo nhưng không sao rút chân lại được, cô nghiến răng, nhắm nghiền hai mắt lại.*******Người Tịnh Ngôn hơi ngả về phía trước, cô có cảm giác vừa như có người đẩy vừa như có người kéo cô lại. Trong lúc mơ màng không xác định rõ phương hướng, Tịnh Ngôn nhắm mắt bước về phía trước, cô cảm thấy hơi lạnh, tiếp đó là tiếng chân người chạy thình thịch, cô vội vàng mở mắt ra thì thấy trời đã sáng.“Tịnh Ngôn!” Dịch Nhân ôm chầm lấy cô, lần đầu tiên Tịnh Ngôn nhìn thấy vẻ thất thần của Dịch Nhân trước mắt mọi người. Dịch Nhân đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn từ đầu đến chân, sau khi nhận thấy Tịnh Ngôn không bị thương, ông mới bình tĩnh trở lại nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt. Tịnh Ngôn áp má vào ngực Dịch Nhân, cô cảm nhận được tim của Dịch Nhân vẫn đập rất mạnh.Tịnh Ngôn vuốt nhẹ vào má Dịch Nhân và nói, “Em không sao đâu…”, Tịnh Ngôn nhìn xuống phía dưới cầu thang, viên quản gia và một số người giúp việc đang đỡ một người đứng dậy, Tịnh Ngôn nhìn rất rõ người đó chính là Khổng Dịch Quần.“Anh mau ra xem Nhị tiểu thư có sao không? Chính cô ấy vừa kéo em lại.”“Hải Hoa, mau gọi bác sỹ đến đây.” Dịch Nhân nói với người quản gia và đi xuống cầu thang, Dịch Nhân thấy đám người giúp việc đang đỡ Khổng Dịch Quần, chắc chắn Dịch Quần bị ngã rất đau, ở dưới cằm của cô có vết thâm tím, một chân bị đau khiến cô không thể đứng được, Dịch Quần vẫn còn rất đau nên không nói được gì.“Dịch Quần, em có sao không?”Dịch Quần ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Dịch Nhân đang đỡ lấy người Tịnh Ngôn đứng trước mặt, cô mỉm cười đáp, “Dịch Nhân, em không sao, chắc chỉ bị trẹo chân thôi, Tịnh Ngôn cô có sao không?”.“Tôi…” Tịnh Ngôn đang định trả lời thì Dịch Nhân nói tiếp với Dịch Quần, “Em đừng nói gì nữa, anh sẽ bảo mọi người dìu em vào phòng, đợi khi nào bác sỹ đến cả em và Tịnh Ngôn đều phải kiểm tra toàn diện”.Một giờ sau bác sỹ đến, Tịnh Ngôn im lặng ngồi trên giường để cho bác sỹ khám, sau khi khám xong, ông ta nói với Dịch Nhân đang ngồi trên ghế, “Lượng đường trong máu của phụ nữ mang thai thấp nên đôi khi thường cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bây giờ thì không vấn đề gì rồi, lần sau nên cẩn thận hơn”.Tịnh Ngôn tự nhủ, “Lượng đường trong máu thấp ư?”. Cho đến lúc này trong đầu Tịnh Ngôn vẫn còn bị ám ảnh bởi mùi hương lạ kia, nhưng chỉ một vài phút sau mùi hương lạ đó biến mất. Tịnh Ngôn rất muốn biết nguyên nhân tại sao có hiện tượng kỳ lạ này. Trong lúc hoảng loạn và đông người Tịnh Ngôn không sao xác định được đó là mùi hương gì, lẽ nào đó chỉ là ảo giác? Lượng đường trong máu thấp cũng có thể gây ra hiện tượng ảo giác.“Khổng Dịch Quần có sao không?” Dịch Nhân hỏi bác sỹ.“Nhị tiểu thư bị trẹo chân, khi bị ngã chân của tiểu thư đã đập vào góc nhọn nên tôi cũng không chuẩn đoán được chính xác, tốt nhất nên đưa tiểu thư đến bệnh viện để chụp X-quang”.“Vậy ư?” Dịch Nhân chau mày sau đó quay sang nói với Tịnh Ngôn, “Anh ra đây một chút nhé”.“Em cũng muốn sang thăm Khổng Dịch Quần.” Tịnh Ngôn vội vàng xuống khỏi giường.Dịch Nhân lắc đầu và nói, “Em không được đi, hãy chờ anh ở đây”.Tịnh Ngôn vội giải thích, “Nhị tiểu thư vì em mà ra nông nỗi này, ít nhất thì em cũng phải đến thăm và cảm ơn cô ấy chứ”.Nhìn Dịch Quần có vẻ rất đau, vết bầm tím dưới cằm đã đỡ sưng hơn, cẳng chân của cô được băng bó, khi nhìn thấy Dịch Nhân và Tịnh Ngôn, Dịch Quần đang ngồi trên ghế liền mỉm cười nói, “Em đang trong bộ dạng thế này, có lẽ không tham dự đám cưới của hai người được rồi”.“Hay là em đến bệnh viện kiểm tra xem, như thế sẽ yên tâm hơn.” Dịch Nhân nói với em gái.Tịnh Ngôn bước lên phía trước nhưng vai của cô bị Dịch Nhân giữ chặt nên không bước đi được, Tịnh Ngôn nói, “Là do tôi không cẩn thận, xin lỗi, cảm ơn cô nhiều lắm!”.“Tịnh Ngôn không cần phải khách sáo thế đâu, sau này đều là người một nhà cả mà.” Dịch Quần mỉm cười đáp, mái tóc dài buông xuống ngang vai che đi vết bầm tím ở phía dưới quai hàm.“Dịch Quần, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ thường xuyên điện thoại cho em, cảm ơn em nhiều.”Thấy Dịch Nhân cảm ơn, Khổng Dịch Quần liền ngẩng mặt lên nhìn hai người, đưa tay vuốt tóc mỉm cười và nói, “Anh khách sáo thế? Người một nhà cả mà, chỉ cần anh vui thì em cũng vui rồi”.Trước khi đi ra khỏi phòng, Tịnh Ngôn quay đầu hỏi Dịch Quần, “Cô thấy trong người thế nào rồi?”.“Không có chuyện gì cả.”Tịnh Ngôn kết luận hiện tượng đó là ảo giác được tạo ra bởi lượng đường trong máu thấp. Cô chuyển sang chủ đề khác, “Đã nói là sáng sớm hôm nay đi, làm sao bây giờ?”.“Họ sẽ đợi chúng ta, em có cần nghỉ thêm chút nữa không?” Dịch Nhân hỏi Tịnh Ngôn.“Họ sẽ đợi ư?”“Bác sỹ sẽ đi cùng với chúng ta”. Dịch Nhân vừa nói vừa suy nghĩ điều gì đó.Buổi chiều, khi chiếc xe vào sân bay ở ngoại ô London, mối nghi hoặc của Tịnh Ngôn về câu nói “Họ sẽ đợi” đã được giải đáp.Sau khi bước xuống xe, phía trước mặt là một chiếc máy bay thương mại màu trắng sữa, hành khách đã ổn định chỗ ngồi, những chiếc ghế được bọc da màu trắng đục, cơ trưởng và cơ phó đều đã sẵn sàng, các tiếp viên đang bận rộn chuẩn bị đồ uống cho khách ở phía cuối máy bay.Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Dịch Nhân, từ sáng sớm đến giờ, vẻ mặt của Dịch Nhân rất lo lắng. Tịnh Ngôn hích nhẹ vào tay ông và hỏi với giọng rấy thoải mái, “Hôm qua Hy Âm và Phương Ngẫu trở về… rồi phải không?”.“Phải.”Tịnh Ngôn nắm chặt tay Dịch Nhân mỉm cười và nói, “Khổng tiên sinh, bây giờ em mới có cảm nhận thực sự là được gả cho một gia đình giàu có”.Dịch Nhân nhìn vào mắt Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, hôn lễ có thể hoãn được mà”.“Anh thả lỏng một chút có được không?” Vẫn không được sao? Từ trong sâu thẳm ánh mắt của Dịch Nhân, Tịnh Ngôn nhận thấy mình đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của Dịch Nhân, cô nói tiếp, “Đừng ép buộc em nói ra bí mật tại sao em muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn”.“Công chúa bé bỏng của anh, em nói sai rồi.” Dịch Nhân mỉm cười nói, “ Chính anh mới là người muốn được kết hôn ngay với em”.Máy bay hạ thấp độ cao, phong cảnh thành phố hiện dần qua ô cửa kính của máy bay, Tịnh Ngôn cảm thấy buồn ngủ, cô dựa đầu vào vai Dịch Nhân ngủ một giấc, khi mở mắt ra nhìn xuống mặt đất thì thấy toàn một màu xanh và những ao hồ dày đặc trôi qua rất nhanh, những tòa thành màu trắng, phong cảnh hữu tình đẹp như mơ.“Chính là nơi đó ư?” Tịnh Ngôn nhìn xuống mặt đất và luôn miệng khen, “Đẹp quá”.Trên bầu trời trong xanh của Scotland, khuôn mặt của Tịnh Ngôn được ánh nắng phản chiếu càng trở nên trắng trẻo và xinh đẹp hơn. Cảnh đẹp của nơi đây dần dần hiện rõ trước mắt khiến Tịnh Ngôn cảm thấy hấp dẫn và ấm áp. Dịch Nhân nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài óng mượt của cô và nói, “Em có thích không? Anh tặng cho em đó”.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc