Trác gia Thanh Hoa và Nam Hoa phái có nguồn gốc sâu xa, vì Kiến Tố chân quân nên người của Trác gia không hề xa lạ với trận thuật Nam Hoa.
Lam bào mang theo ngọn gió trong lành, tiên tử đạp trên quạt Thu Ý bay đến, dừng lại bên cạnh Kiếp Hành. Nàng không nói lấy một câu, tay đón Xích Tiêu kiếm chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Nàng vậy mà lại ra tay giúp Ma cung, đám người Nguyên Tây Thành kinh ngạc, chúng tướng Ma cung cũng sửng sốt.
“Thu Huyền, vì sao con cứu nó?” Thương Kính hỏi.
“Con tin tưởng Ngọc Dung làm đúng, cũng tin tưởng Lạc Ca.” Trác Thu Huyền bình thản nói, “Bọn họ đều bảo vệ con bé, con cũng sẽ cứu con bé.”
Thương Kính nghiêm khắc nói: “Nó nay đã là ma tôn Trưng Nguyệt, con cũng biết nó muốn làm gì chứ?”
Trác Thu Huyền thẳng thừng: “Con không biết.”
Không liên quan đến đúng sai, chỉ là cố chấp tin tưởng, yên hận của nàng chỉ đơn giản vậy thôi.
“Ngươi đây là làm bạn với ma?” Thiện Duyên tiên tôn lên tiếng.
Trác Thu Huyền đáp lại: “Vậy thì sao?”
Từ nhỏ, nàng đã kiếm thuật siêu quần, chúng đệ tử Thanh Hoa xưa nay đều bội phục, ngàn vạn lần cũng không ngờ nàng dám cả gan rời bỏ Tiên môn, bất ngờ đến hoảng hốt. Một nữ đệ tử giận dữ chỉ kiếm về phía nàng: “Trác sư tỷ, bọn ta thật sự nhìn lầm tỷ rồi!”
Trác Thu Huyền chợt quét mắt nhìn nàng ta: “Kiếm thuật của ta không phải do Thanh Hoa cung truyền thụ, cũng chưa từng dùng một viên đan dược của Thanh Hoa cung, các ngươờ nhìn lầm thì có liên quan gì đến ta?” Nàng ngừng lại: “Ta cũng chưa bao giờ muốn các người đánh giá, so sánh.”
Nữ đệ tử kia nghẹn họng, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Thấy Lư Sênh định mở miệng, Trác Thu Huyền lại lạnh lùng nói: “Ta chỉ giúp Liễu Sao nhi, không phải giúp các ngươi.”
Đây là Trác Thu Huyền, cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ tự do tự tại, đối với con đường tu hành của nàng, kẻ khác chỉ một mực tôn sùng hoặc giẫm đạp, lại không hề biết rằng nàng chưa từng để tâm đến.
Vì có tiên tử cố chấp bảo vệ, cô gái đã nhân cơ hội tới trước trung tâm ngọn lửa.
“Ngươi ngăn được sao!” Lư Sênh cười lạnh, một tay đặt ra sau, tay trái đưa lên cao, áo bào rộng phồng lên trong gió, khí thế Ma tôn ngày xưa lại xuất hiện.
Bàn tay nắm lại, trọc khí khắp tám phía dâng lên, kéo đến cuồn cuộn bao phủ đám người bên trong.
Thương Kính biến sắc: “Tế Ma thuật.”
Cái giá phải trả là bốn mươi chín mảnh ma hồn, dùng ma huyết để tạo ra đại trận nghịch thiên, bốn mươi chín mảnh ma đan phá thân thể xông ra hợp thành một mảnh ma đan màu vàng trên không trung cấp tốc hấp thu trọc khí thiên địa, luồng trọc khí tăng thêm sức mạnh của ma trận, từng tia chớp màu lam sáng lên trong ma trận.
Thiện Duyên tôn giả kết ấn chú định phá ma trận, không ngờ tia chớp kia lại mượn sức lửa bên cạnh đánh nàng lùi lại mấy bước, đốt cháy một góc áo choàng. Thiện Duyên tôn giả hoảng hốt, vội vàng vung phất trần bảo vệ chúng đệ tử, may mà không có thương vong. Thương Kính và Võ Dương Hầu đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết rõ loại Tế thuật này không thể kéo dài nên cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Khoảng một chén trà trôi qua, có rất nhiều người từ rừng rậm lao ra, chính là đám người Chúc Xung của Phù Sinh phái, ngoài ra còn có ba thủ lĩnh Võ đạo, xem ra ma trận bên ngoài đã bị phá sạch.
Kiếp Hành biến sắc: “Sao lại nhanh như vậy?”
Lư Sênh nhíu mày, trầm giọng nói: “Để ta đối phó, phòng thủ!”
“Rõ.” Chúng ma tướng đồng loạt đáp lại.
Nhìn thấy ma trận, đám người Chúc Xung giật mình, Chân Nhất chưởng giáo bước lại gần hỏi: “Thương cung chủ có ở bên trong không?”
Trong trận, đám người Thương Kính mừng rỡ, Thương Kính cao giọng đáp lại: “Bên ngoài là Chân Nhất huynh phải không?”
Biết người bên trong không sao, tất cả mọi người xung quanh đều nhẹ nhõm, Chúc Xung thét lên ra lệnh: “Tất cả chuẩn bị, giúp Thương cung chủ phá trận!’
Không đợi đám đệ tử chưởng giáo xông lên, có một người trong trận đã chắn ở phía trước, chính là Lư Sênh.
Lần trước Chúc Xung đã chứng kiến khả năng của y ở thông đạo Minh giới, liền cười lạnh lùng: “Lư hộ pháp quả nhiên thâm tàng bất lộ, đáng tiếc chỉ là châu chấu đá xe, xông lên!
Một mình Lư Sênh điều khiển trận lực bao vây ba vị chưởng giáo nên khó có thể khống chế những người còn lại, đại tế ma trận dù mạnh mẽ cũng không thể chịu nổi bọn họ và Thương Kính phối hợp tấn công trong ngoài nên đã bắt đầu dao động. Vài tên nhân tu thừa dịp sơ hở lén lút tới gần hố Địa sát mơ mộng hão huyền tìm kiếm bảo bối, nhưng chưa kịp nhìn rõ bên trong có gì đã kêu lên thảm thiết biến thành đống than cháy khét.
Chúc Xung khinh thường liếc nhìn, hét lớn: “Toàn lực phá trận!”
Ngay tại thời khắc đó, cô gái trong ngọn lửa đột nhiên quay đầu lại, vì ma lực bị tiêu hao quá nhiều nên hồn phách của nàng đã bắt đầu bị ăn mòn. Trên khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút đau đớn mà ngược lại còn trang trọng kỳ lạ, đôi mắt hạnh trong như nước phản chiếu ngọn lửa hừng hực, sáng ngời khiến người ta khiếp sợ.
Nàng giơ hai tay lên.
Ngọn lửa hừng hực như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên trở nên mờ nhạt.
Tất cả mọi người xung quanh phát hiện chuyện lạ thường đều không kìm được vội dừng tay, quan sát.
“Tuyên thệ với trời, cột mốc biên giới làm chứng…..”
Giọng cô gái vang lên trong lửa, từng chữ từng chữ vọng vào tai mọi người, truyền về phía chân trời rõ ràng đến đáng sợ.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, vầng hào quang màu lam nhạt sáng lên ở cuối chân trời.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, vầng hào quang xa thẳm kia ngày càng mãnh liệt chiếu sáng hơn nửa bầu trời, thậm chí bao phủ cả hố đen tối tăm kia, không khí xung quanh cũng thay đổi, mọi người như đặt mình trong làn nước trong lành, tinh khiết.
Tiếng sóng biển thật lớn vọng đến!
Tiên hải dâng lên đột ngột, nước biển rít gào bên bờ hòn đảo nhỏ, phá hủy đất đá, bao phủ những loại cỏ cây hoa lá kỳ lạ, hơn phân nửa hòn đảo ngập trong nước.
Ngầm trong đất như có tiếng ca tuyệt đẹp vang lên như ẩn như hiện, từ xa vươn lại gần.
Không có ca từ, làn điệu cổ quái, nghe thấy lại khiến lòng người xao động. Ban đầu, chỉ có giọng một người, dần dần tiếng hát thêm vào ngày càng nhiều giống như có trăm ngàn người đồng ca.
Yêu ca đẩy khí lạnh lan tràn, trăm dặm mặt biển đóng băng.
Hơn một ngàn người mặc áo trắng xuất hiện trên mặt băng, cả nam lẫn nữ đứng chen chúc, bọn họ hát vang khúc ca kỳ lạ, bước trên mặt băng hướng vào bờ.
“Ký Thủy tộc?” Chân Nhất chưởng giáo đứng gần đó trấn định tinh thần, lạnh lùng hỏi, “Chẳng lẽ Vô Tích Yêu Khuyết muốn bội ước? Yêu quân áo trắng đâu?”
Trả lời y là một câu lạnh lùng: “Yêu Khuyết không nhúng tay vào chuyện ngoài giới.”
Vô Tích Yêu Khuyết không tham dự chính là áo trắng không tham dự, như vậy kẻ đến là Ký Thủy tộc? Cao thủ Võ đạo bị yêu ca ảnh hưởng, chân khí đứt quãng, Chân Nhất luống cuống liền rút đao quát: “Ký Thủy tộc cũng dám tìm cái chết!”
Ký Thủy tộc yếu ớt nổi tiếng lục giới, đi lại tu luyện đều bị khống chế, lúc này đối mặt với tiên võ liên minh hùng mạnh mà bọn họ lại tham chiến quả thực là đi tìm cái chết. Các chưởng giáo Tiên môn dù sao cũng nhân từ, nán lại thuyết phục khuyên nhủ nhưng đám nhân tu đã xông lên. Sự yếu ớt của Ký Thủy tộc nhanh chóng hiện rõ, ngoại từ yêu ca mê hoặc người, tu vi của bọn họ thật sự thấp hơn rất nhiều so với các cao thủ. Những Ký Thủy yêu đi đầu đều bị võ chiêu hung hãn chém trúng, thân thể nổ tung biến thành bọt biển. Nhưng bọn họ không hề thấy khó mà lùi, giống như không sợ chết, vẫn tiếp tục hát vang bước lên bờ.
Cuối cùng, một Ký Thủy yêu đầu tiên đến bên bờ rồi dừng lại bước lên mặt đất.
Ngay sau đó, y bị một đao đâm trúng biến thành làn hơi nước, yêu hồn tan biến.
“Giải thoát rồi!” Không biết là ai đã kích động hét lên.
Yêu ca chợt dừng lại, bốn phía chìm trong yên lặng.
Đám người tàn sát đều ngừng tay, nhìn bọn họ như không thể tưởng tượng nổi. Từng người một bước lên bờ, những đôi giày trắng như tuyết bước đi mạnh mẽ trên mặt đất.
Chợt tiếng ca lại vang lên!
Ngày càng nhiều Ký Thủy yêu xuất hiện trên mặt băng, ngoại trừ những người già yếu thì hầu như toàn bộ Ký Thủy tộc đều xuất hiện. Mấy ngàn đôi mắt màu lam đều lóng lánh ánh lệ, bọn họ ngửa đầu hát vang như là reo hò lại giống như đang khóc.
Tiếng ca thiêu đốt sinh mệnh, mãnh liệt rung động lòng người, trong đó có biết bao hưng phấn, còn có biết bao chua xót.
Chủng tộc giãy dụa sinh tồn dưới bóng ma nguyền rủa, không hề yếu đuối, không hề sợ hãi chiến đấu và hy sinh. Ngay cả khi tất cả bọn họ đều chết trận thì đã sao? Ký Thủy tộc đã có tương lai! Chu dù sinh mệnh chỉ còn một khắc, thời khắc này là đáng giá, chỉ cần hy vọng còn tồn tại thì có gì phải sợ?
Trải qua trăm ngàn năm sám hối, những người bị hại cuối cùng cũng nhân từ tha thứ cho bọn họ, xóa đi gông xiềng, mang đến tương lai huy hoàng, thần thủy nguyên trên người họ có thể kéo dài, từ nay về sau phát huy thành tựu xuất sắc trong lục giới.
Cảnh tượng trước mắt thật rúng động, rất nhiều cao thủ nhân tu và đệ Tử tiên môn chấn động tinh thần, bất hạnh bị yêu ca khống chế, bọn họ như bị hút hết thần trí mặc cho người bên cạnh kêu gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, ngay cả các chưởng giáo tiên tôn tu vi thâm hậu cũng phải niệm Thanh Tâm quyết để định thần. Lư Sênh nhân cơ hội đánh trọng thương một tôn giả, làm giảm áp lực cho ma trận để củng cố lại.
Không ai ngờ được, cuộc chiến lại thay đổi to lớn đến vậy chỉ vì một chủng tộc yếu ớt. Mấy tên thủ lĩnh Võ đạo giận dữ hạ lệnh: “Giết!”
Gió mây đổi dời, yêu ca mê hoặc thế gian. Diệu Âm vang lên khắp Tiên hải tựa như một khúc ca của thần chết. Đối mặt với chém giết đẫm máu, Ký Thủy tộc gần như không có sức mạnh đánh trả nhưng bọn họ vẫn người trước ngã xuống người sau tiếp bước, điều khiển nước giúp Ma cung, không vì tổn thất mà đau xót tiếc hận, tranh thủ thời gian chính là sự báo đáp của họ.
Hy vọng đã xuất hiện, linh hồn chiến binh sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng thê thảm, bóng người màu đen đứng thẳng trong hư không, không biết có phải đang nhìn hay không.
“Chủ nhân, người còn chịu đựng nổi không?” Lam Sất hỏi.
“Được.” Hắn vẫn đứng thẳng người đẹp đẽ như trước, một bàn tay nắm lại đặt bên môi, giấu đi dòng máu tươi chảy ra không ngừng rồi biến mất trong miệng.
“Con bé vốn phải chết, người chịu thần phạt giành lấy một cơ hội cho nó, vậy mà nó lại mạo hiểm vì một tên đàn ông khác, thậm chí có khả năng phá hỏng kế hoạch của người. Nữ nhân chỉ cần thích là chẳng cần biết gì nữa cả!”
“Đủ rồi, Lam Sất.” Hắn nhẹ giọng ngắt lời, hơi nghiêng đầu giống như đang nhìn cô gái của hắn.
Nơi đó, lửa ngày càng lớn, bóng dáng yểu điệu gần như bị nuốt chửng hoàn toàn, thần huyết trong huyết mạch bị hút ra, sức mạnh bảo vệ giảm mạnh, ngọn lửa điên cuồng từng bước xâm chiếm thiêu đốt linh hồn.
Cô gái đứng trong ngọn lửa khẽ mỉm cười.
Hôm nay vì để Ký Thủy được mặc áo màu tím, nguyện ước ngày sau Diệu Âm tộc không còn bóng áo trắng.
Kha Na, huynh nhìn thấy không?
Ngày xưa, muội nợ huynh một khúc Diệu Âm, bây giờ, muội trả lại huynh một Diệu Âm tộc hùng mạnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn về hư không mang theo sự áy náy.
Xin lỗi, ta lại tùy hứng, kế hoạch của ngươi có thể sẽ vì vậy mà thất bại, nhưng đoạn tình cảm này ta phải trả lại.
Nàng xoay người, bước đến trung tâm ngọn lửa không hề quay đầu lại.
Nhờ thần huyết phát huy sức mạnh đưa qua tầng lửa nguy hiểm nhất, đoạn đường còn lại tương đối dễ dàng, nhưng ma lực đã hao tổn hơn phân nửa lại không còn thần huyết bảo vệ nên ma hồn bị lửa ăn mòn ngày càng nghiêm trọng, mỗi bước đi đều hao tổn sức lực cực lớn.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hồn phách trong cơ thể bị thiêu đốt, cực kỳ đau đớn, đến mức gần như không thể tiếp tục bước về phía trước.
Thật muốn từ bỏ.
Chỉ hai ba trượng ngắn ngủi mà như xa tận chân trời góc biển, rốt cuộc đã đi bao lâu Liễu Sao cũng không biết nữa, chỉ mang theo toàn thân đầy lửa kiên định bước về phía trước như xác không hồn.
Cuối cùng, ngọn lửa trong tầm mắt cũng biến mất, trước mắt trở nên trống trải
Đến rồi sao? Liễu Sao ngã dưới đất thở hổn hển, mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra từng đợt, dần khôi phục lại ý thức.
Dưới chân là hố Địa sát hình phễu, vách hố bị bùn lầy bám lại tạo thành bề mặt trắng xóa, vẫn giữ nguyên hình dạng dòng chảy xuôi xuống trước đây, đáy phễu được linh khí mỏng manh bao phủ, đó là thanh khí thuần khiết nhất đất trời đến từ đáy sâu địa mạch.
Bị linh khí kích thích, Liễu Sao hoàn toàn tỉnh táo lại nên nghe thấy tiếng chém giết chấn động bên ngoài.
Đám người Lư Sênh không gắng gượng được bao lâu nữa!
Liễu Sao vội vàng dập tắt lửa trên người, cắn răng chịu đau, nhún người nhảy xuống dưới nhưng sức lực cạn kiệt nên cả người nàng lăn dọc theo vách đập mạnh xuống đáy hố.
Đáy hố bằng phẳng, có thể chứa được khoảng hơn trăm người, trên mặt đất có mấy khe rãnh rất sâu kéo đến từ các hướng, rõ ràng là dấu vết địa mạch bùng nổ. Các khe rãnh đó hợp lại một nơi, che phủ linh khí màu trắng ngà dày đặc, thanh khí tỏa ra từ nơi đó.
Liễu Sao gần như ngừng thở, không bận tâm đến mặt mày đầy máu me bụi đất đứng dậy bước qua, phát hiện nơi đó có một tán nấm hình dù bằng đá màu sắc tươi sáng to khoảng đầu người, chạm vào có cảm giác man mát, thanh khí bao phủ tầng tầng lớp lớp tỏa ra từ tán nấm đó. Có lẽ là vì lửa Địa sát cực kỳ nguy hiểm nên xung quanh không có thú bảo vệ.
Địa linh nhãn, đây là hy vọng của Ma giới, có nó hắn sẽ không áy náy nữa phải không?
Liễu Sao cong khóe môi, cương quyết hái tán nấm bằng đá xuống.
Trong phút chốc, ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu, lửa bốc lên trời, những khe rãnh dần mở rộng giống như hang động đen ngòm không đáy, mặt đất xung quanh hóa thành bùn lầy sôi ùng ục, tất cả đều bị hang động kia nuốt chửng, đáy hố cũng bắt đầu lún xuống.
Liễu Sao vội vàng ôm Địa linh nhãn vào lòng, dùng hết sức lực bò dọc theo vách hố trèo lên trên, chẳng bao lâu đã tới miệng hố, khi quay đầu nhìn lại thấy đáy hố đã sâu đến mức không thể nhận ra.
Ngọn lửa phía trước hừng hực, thần vật bị đánh cắp làm lửa giận bùng phát, ngọn lửa nâu mãnh liệt hơn trước gấp mấy lần, ngày càng lan rộng trong hố, e là chỉ chốc lát thôi toàn bộ hố Địa sát sẽ bị lửa nuốt chửng.
Liễu Sao ngước mặt nhìn nhưng không thấy bóng dáng kia nên trong lòng hơi thất vọng.
Cũng tốt, ngươi đừng áy náy.
Chỉ tiếc không nhìn thấy Thực Tâm ma đền tội, đến cuối cùng vẫn mang nợ một ân tình.
Đối diện với tiếng chém giết thấu tai, tiếng quát hỗn loạn của đám Lư Sênh, dù Liễu Sao không nhìn thấy cũng biết tình hình bên ngoài không ổn, không thể kéo dài, nhất định phải giao Địa linh nhãn cho Lư Sênh.
Liễu Sao nhìn Địa linh nhãn trong tay, đang định lên tiếng —
“Liễu Sao nhi.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc gọi nàng.
Liễu Sao lập tức ngẩng đầu.
“Ra đi, ngươi có thể.” Giọng nói dịu dàng chân thành vang bên tai nhưng không thấy bóng người.
Liễu Sao cố chấp cắn môi, nở nụ cười.
Không, ta không sợ chết, ta cũng không còn luyến tiếc, bởi ngay thời khắc hồn phi phách tán ít ra còn có chàng bên cạnh, ta còn có thể nghe chàng nói chuyện.
“Ta không lừa ngươi đâu,” dường như hắn đang ho, giọng nói yếu đi rất nhiều, tiếp tục dỗ dành nàng, “Ra đi, ta sẽ tìm cho ngươi vỏ sò tốt nhất, thật đấy.”
Liễu Sao trầm mặc một lúc, khẽ cúi đầu.
Vẫn bị dụ dỗ. Dù biết chàng lừa gạt ta, khi mọi chuyện chấm dứt chàng sẽ bỏ đi như năm đó, nhưng ta vẫn bị lời nói dối này mê hoặc.
“Được.” Liễu Sao dùng chút ma lực còn sót lại, bước vào ngọn lửa.
Lửa càng cháy mãnh liệt, ma lực không còn bao nhiêu, có lẽ đã tê dại từ lâu nên đau đớn giảm đi rất nhiều, ngay khi tầm mắt trở nên mơ hồ, trong huyết mạch lại dâng lên một sức mạnh quen thuộc, bảo vệ chặt chẽ bản hồn của nàng, ngăn không cho lửa ăn mòn.
Liễu Sao ngạc nhiên: “Nguyệt?”
Không có ai trả lời.
Bên ngoài vòng lửa, ma trận lung lay sắp đổ, mảnh ma đan màu vàng trên không đầy vết rách, đám người Lư Sênh là liều chết phòng thủ khổ sở chiến đấu, nếu không có yêu ca hỗ trợ sợ là ma trận đã bị phá từ lâu. Nhưng Ký Thủy tộc đã thương vong hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy trăm người, băng nguyên vạn dặm đã tan từ lâu, biến trở lại thành mặt biển nhấp nhô.
Tiếng tỳ bà Côn Sơn Ngọc chống lại yêu ca, tiên nhạc định thần, tình thế cực kỳ bất lợi với Ma cung.
Tuy tiên võ liên minh rất mạnh nhưng nhân tu ích kỷ, đám thủ lĩnh Võ đạo không muốn bị tổn hại thực lực nên chỉ phái đi vài cao thủ thực sự, mà mấy tên cao thủ đứng đầu này cũng không dốc hết sức vì chỉ muốn bảo vệ bản thân. Hơn nữa, kẻ đứng đầu như Võ Dương Hầu và Bạch Thu Dương nhìn thấy Liễu Sao có thể vào hố Địa sát đã dấy lên mưu tính mượn tay nàng hái thần vật để trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Vì tâm tư này của đám nhân tu khiến cho cục diện có thể thắng lợi bị kéo dài đến hiện tại.
Đám người Thương Kính sao không nhìn ra ý đồ đó, nhưng vì phòng tuyến nhân gian còn phải nhờ cậy bọn họ nên đành lấy đại cục làm trọng, cố gắng nhẫn nhịn. Chúc Xung lại chướng mắt không chịu nổi, nghiến răng mắng: “Thành công thì chả thấy, thất bại lại có thừa.”
Thủ lĩnh võ đạo Bạch Thu Dương nghe vậy mặt mày nặng nề: “Chúc chưởng giáo nói vậy là có ý gì?”
Thương Kính vội hòa giải: “Hai vị, đại cục trước mắt, lúc này hãy lấy việc diệt ma làm trọng.”
Bạch Thu Dương hừ một tiếng, dù sao cũng không tiện làm quá lộ liễu, miễn cưỡng quát tháo ra lệnh cho thủ hạ tấn công. Cao thủ tiên võ liên minh cùng xông lên, ma đan rơi xuống vỡ tan, rốt cục ma trận cũng bị đánh hạ, mấy ma tướng kiệt sức ngã xuống bị đám người nhân tu chém nát.
Đúng lúc này, một bóng người đi ra từ trong lửa.
Đó là một cô gái đang tuổi thanh xuân, hồn phách bị tổn thương nghiêm trọng, áo choàng đen và áo bào xanh đều bị lửa đốt từng mảnh lớn để lộ hơn nửa cánh tay trắng như tuyết, lá liễu giữa hàng mày yêu dị đã chứng minh thân thế của nàng. Nàng vừa bước ra ngoài vòng lửa, ngọn lửa sau lưng đã phóng lên cao trở thành một cột sáng thật lớn, cùng lúc đó hố đen khổng lồ giữa bầu trời biến mất. Từ trên không trung nhìn xuống , toàn bộ hố Địa sát bị ngọn lừa hừng hực nuốt chửng, như một lò thiêu khổng lồ giữa đất trời, thiêu đốt hồn phách của tất cả mọi người ở đây đến đau đớn.
“Thánh tôn!” Kiếp Hành và Lư Sênh mừng rỡ, trái phải bảo vệ nàng.
Mọi ánh mắt đều dừng lại ở Địa linh nhãn trong tay Liễu Sao, cho dù đám nhân tu không biết nội tình cũng đoán ra đó là bảo bối hiếm thấy.
“Ngăn ả lại, giết!” Mấy tên thủ lĩnh Võ đạo hạ lệnh cùng lúc.
Tranh đoạt bảo bối là chuyện khiến đám nhân tu vui vẻ nhất, cả đám đều vô cùng hưng phấn tranh nhau xông lên. Nhưng ngay sau đó đều kêu gào thảm thiết trở ra, có vài cánh tay đầy máu bay lên rồi rơi xuống.
Kiếm thuật Thanh Hoa nổi danh khắp tiên đạo, cao thủ tầm thường sao có thể ngăn cản.
“Lòng người thật đáng ghét,” Tiên tử lạnh lùng cảnh cáo, “Còn đến nữa thì chết.”
“Ngươi thật sự muốn ruồng bỏ Tiên môn sao?” Thiện Duyên tôn giả hỏi.
Tiên tử không nói gì, chỉ giơ Xích Tiêu kiếm lên.
Dù oán hận trách cứ đến mức nào, nhưng sau khi người đó ngã xuống, nàng vẫn lựa chọn cầm lấy kiếm của y.
Quá giận, quá hận nhưng vẫn yêu như cũ.
Huynh vốn không chịu vì ta mà vứt bỏ trách nhiệm, vậy thì, ta sẽ từ bỏ sự cố chấp của mình, gánh lấy trách nhiệm của huynh. Ta tin tưởng lựa chọn của huynh thì có gì phải e ngại người khác hiểu lầm?
“Thu Huyền!” Thương Kính quát lớn.
Trác Thu Huyền nói: “Thực Tâm ma không chết, Tiên môn đã bị y lợi dụng, ai lấy được Địa linh nhãn cũng không liên quan đến con, nhưng tuyệt đối không thể rơi vào tay các người để Thực Tâm ma thực hiện được ý đồ, chỉ vậy thôi.”
Tiên tử thường ngày phóng khoáng, giờ phút này đã trở thành đáng ghét cố chấp trong mắt mọi người. Một đệ tử Thanh Hoa cung tức giận: “Tỷ bị ả lừa rồi, thân là đệ tử Tiên môn, sao tỷ lại…”
“Đây là lựa chọn của ta, không cần nói nhiều lời vô nghĩa.”
Một trận gió lốc quét trên biển, tiên khí bùng lên cuồn cuộn, mái tóc đen thật dài cùng dây cột tóc màu trắng tung bay. Tiên tử đứng giữa gió lốc, linh khí gột sạch tiên thể khiến một tầng trọc khí tan biến như khói.
Những hạt mưa rơi từ trên trời, tẩy đi vết bẩn trên lam bào.
Cung chủ Tử Tiêu cung Ngọc Tức chân quân ngạc nhiên: “Đây là… tấn chức?”
Đột nhiên tấn chức khi sắp khai chiến, bóng dáng Trác Thu Huyền di chuyển giữa không trung, hai tay đan chéo trên đỉnh đầu, giữ chặt kiếm quyết, Xích Tiêu kiếm phóng lên cao.
Đông Hoa Phần Hải, tuyệt chiêu nổi danh của Thanh Hoa cung được tiên tôn đích thân sử dụng, uy lực xưa đâu bằng nay.
Trời chợt tối tăm, hư không lại xuất hiện, những đốm sáng tản ra giữa ngón tay, từng chút từng chút, giống như ánh mắt nụ cười trong trẻo của người ấy, lại khiến người ta nhìn thấy mà bi thương.
Tiên tử đột nhiên nhắm mắt lại.
Đốm sáng bùng cháy khắp trời như những con bướm trắng phá kén bay lượn.
Chớp mắt, Xích Tiêu kiếm mang theo ánh kiếm như lửa đỏ chiếu xuống xung quanh, dẫn theo một dòng khí mạnh, ánh sáng lam tỏa ra khắp nơi, mỏng manh nhưng mang theo tiếng sóng biển, những nhân tu và đệ tử Tiên môn bị kiếm khí quét qua hoặc ngất xỉu hoặc bị thương bỏ chạy.
Một lần nữa thấy lại đường kiếm này, nhưng nó lại vì mở đường sống cho Ma cung.
Năm ấn chú xuất hiện trên không trung sau đó phủ xuống! Dù sao tu vi của Thiên tiên cũng phi phàm, ngăn chặn hết Đông Hoa Phần Hải, Trác Thu Huyền lặng im ngã xuống giữa không trung, không biết sống chết.
“Trác sư tỷ!” Liễu Sao kêu lên.
“Tiên môn sẽ không làm con bé chết đâu,” Kiếp Hành ngăn nàng lại, “Đại sự quan trọng hơn, đi mau!”
Đường sống trước mắt lại khép lại, ấn chú lập lòe.
Liễu Sao thấy thế liền đưa Địa linh nhãn cho Lư Sênh nhưng y không hề đón lấy: “Kiếp Hành, hộ tống Thánh tôn về Hư Thiên, những người còn lại cùng ta cản phía sau!”
Chúng tướng Ma cung đồng thanh đáp: “Rõ!”
Thấy Liễu Sao sững sờ, Lư Sênh xoay người nói: “Ma cung cần Trưng Nguyệt, người là ma tôn Trưng Nguyệt.”
Ma tôn còn sống thì có thể chống đỡ kết giới không cần lo nghĩ, y tự quyết định mình sẽ cản phía sau, Liễu Sao há hốc miệng đang định nói gì đó lại nghe Kiếp Hành cười lạnh: “Ngươi là Trưng Nguyệt của quá khứ rồi, có tư cách gì ra lệnh cho lão phu!”
Lư Sênh nhíu mày nhìn y: “Ngươi…”
Kiếp Hành phất áo choàng, vênh mặt tiến lên.
Không còn lệnh cấm của Ma thần trói buộc, ma đan cấp tốc hấp thu linh khí trời đất, tích tụ sức mạnh lớn nhất khiến ma thể kêu răng rắc.
“Đây là…” Mộng ma Hàn Minh biến sắc.
“Kiếp Hành thúc!” Liễu Sao chợt tỉnh ngộ, “Người mau quay lại đây!”
Bóng dáng khôi ngô kia không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng quát: “Ta làm đại Ma tôn nhiều năm cũng biết các ngươi không phục, Ma cung vì ta mà suy sụp là tội lỗi của ta, ta chỉ muốn hỏi các ngươi cái tên Trưng Nguyệt này ta có xứng đáng không?”
Đúng là y so đo chuyện này.
Mộng ma nghe vậy chỉ cúi đầu. Lư Sênh nhìn bóng dáng y, nhẹ giọng: “Ma tôn Trưng Nguyệt, ngươi hoàn toàn xứng đáng.”
“Tốt! Tốt lắm!” Kiếp Hành cười lớn.
Từ lúc đứng vào vị trí kia, thời khắc trở thành người thay thế thì nửa đời đều theo đuổi sự thừa nhận, cuối cùng đã có thể hoàn thành vào lúc này.
Trong tiếng cười thoải mái, ma thể nổ tung.
Ma lực ngưng tụ suốt đời và sức mạnh xóa bỏ lớn nhất nhằm về phía ấn chú!