Trăng ngả về tây, cát trước mặt ánh bạc hoặc kéo thành vùng tối đen rộng lớn, gió lạnh thấu xương cuốn theo cát thổi đến cắt qua da thịt đau đớn. Để đề phòng bị trúng độc vì cát, Liễu Sao buộc phải dùng ma lực, khó khăn đi về phía trước. Đã biết Đại Hoang cực kỳ nguy hiểm nhưng lúc này nàng mới rõ trước đây Lạc Ca dùng Phù Vân Quyết đưa nàng đi, nhìn có vẻ thoải mái nhưng thực tế phải có tu vi như thế nào mới làm được.
Phía trước có một con thỏ vô ý sa vào cát, đang giãy giụa cầu cứu.
Liễu Sao hất mặt lên, coi như không thấy.
Nàng không bằng Lạc Ninh, Lạc Ninh lương thiện từ bé, còn nàng thấy chết không thèm cứu đấy!
Đi được vài bước, rốt cục Liễu Sao cũng quay lại, kéo con thỏ kia ra khỏi dòng cát, nhìn trước nhìn sau cũng không có ai, chợt thấy bất an.
Thực ra Liễu Sao hiểu rõ, thỉnh thoảng tùy hứng thì không sao, giống như vui đùa khó dừng lại, thời gian quá dài khiến cho ai cũng thấy nhàm chán. Nhưng hiện tại đối mặt với Lạc Ca, nàng luôn không khống chế được, hệt như lúc trước đối với Lục Ly.
Lục Ly nhân nhượng là vì để lợi dụng.
Lạc Ca không dung túng nhưng bảo vệ nàng không mục đích.
Liễu Sao bắt đầu hối hận.
Lạc Ca có thấy nàng phiền phức không? Không nên hờn giận, thực ra hắn đối với nàng rất tốt, so sánh nàng với Lạc Ninh có phải là thật lòng xem nàng như tiểu muội không?
Liễu Sao nghĩ ngợi cuối cùng quyết định trở về, đột nhiên cảm thấy chân tê rần, cúi đầu nhìn thì thấy con thỏ kia đang cắn chân nàng.
Thỏ cắn người! Lại là con thỏ nàng vừa cứu!
Nhìn đi, đây là kết cục của lòng tốt! Liễu Sao tức giận đá văng nó ra, ai ngờ con thỏ linh kia bị đá ra lại nhảy về cắn chặt góc quần nàng.
Liễu Sao kéo nó đi vài bước, cảm thấy ngạc nhiên: “Mày muốn làm gì?”
Con thỏ nhả ra, nhảy quanh nàng, dáng vẻ cực kỳ lo lắng.
Chợt có tiếng cười “khặc khặc” quái dị vang lên!
Có cạm bẫy! Trong lòng Liễu Sao biết không hay rồi, định ngự phong chạy trốn. Không ngờ cát cuốn tới cuồn cuộn như sóng, mang theo lực hút cực mạnh, kéo cả người nàng vào trong cát.
Từng có kinh nghiệm bị đánh lén, Liễu Sao thấy nguy cũng không loạn, biết không thể thoát thân lập tức nắm một tay giơ lên cao, nhanh chóng hấp thu Thái Âm khí trên đầu chống lại lực hút kia.
“À, tu vi cũng không kém!” Giọng nói sắc nhọn vang lên.
Dòng cát trũng xuống, hai chân Liễu Sao nhẹ nhàng đứng vững vàng, trọc khí bốn phía tụ lại theo sức hút của ma lực, trên không hình thành quầng mây đen che khuất mặt trăng, đất trời gắn làm một.
“Khá lắm nhóc con, dám chống lại Sa Mộc Kiêu ta!” Một cái đầu chui ra khỏi cát, da dẻ nứt nẻ, giống như cọng rơm khô hòa làm một với cát, “Viên ma đan này chắc chắn là thượng phẩm!”
Liễu Sao hoảng sợ.
Sa Mộc Kiêu này không có ma khí, nhưng có phần tà tính, nghe nói ở Đại Hoang không hiếm tà tiên, thủ đoạn hiểm độc, lấy ma đan luyện thuốc để tăng tu vi, chẳng lẽ nàng lại gặp phải sao?
* Sa Mộc Kiêu là tên riêng, nhưng cũng có thể hiểu là một loại chim sống trong cát. Loại chim Kiêu này ngày núp trong cát, tốt mò chim chuột để ăn. Có thể ăn thịt cả chim mẹ. Dòng cát không ngừng trũng xuống, hình thành một hố sâu như cái phễu. Biết thực lực của đối phương, lòng Liễu Sao nhẹ hơn nhiều, quyết định từ bỏ chống đỡ, xoay mạnh người nhảy lên, dùng thế Thái sơn ép đỉnh, nương theo lực hút mạnh mẽ kia lao xuống, hai tay đầy ma lực đánh về phía cái đầu đang ló ra trên cát.
“Á… Ngươi!” Trong tiếng kêu thảm thiết, cái đầu kia lại biến mất trong cát.
Ma lực đánh xuống khiến đất cát bị chấn động bay đầy trời, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hơn mười trượng
“Bản lĩnh chỉ có vậy thôi à!” Liễu Sao đứng dưới hố, chống nạnh đắc ý mắng lớn, “Dám đánh lén ta, ta đánh nát cái đầu gỗ của ngươi!”
Chưa dứt lời, những bức tường cát dâng lên quanh người!
“Nhóc con quá ngây thơ rồi, rơi vào Sa Lưu trận của ta thì ngươi chết chắc.”
* Sa lưu: cát chạy. Sa Mộc Kiêu chưa bỏ chạy.
Thay đổi quá nhanh, Liễu Sao bị vây trong không gian nhỏ hẹp, nhìn bức tường cát ập xuống từ bốn phía, lúc đầu nàng không thèm để ý, phất tay chống đã dễ dàng, tức giận hét lên: “Đợi ta ra tóm cổ ngươi!”
“Khặc khặc…” Sa Mộc Kiêu lại cười một tràng quái dị khiến người ta sởn tóc gáy.
Mọi chuyện không đơn giản như suy nghĩ, dòng cát như nước, dâng cao như sóng ùn ùn kéo đến, ngọn trước tiếp nối ngọn sau, phòng được chỗ này không tránh được chỗ kia, tường cát bị đập nát đều tản ra lại thành cát. Liễu Sao không thể quan sát hết mọi hướng, ma lực bị phân tán, chỉ một khắc vụng về cát đã dâng tới bên hông. Liễu Sao thầm nghĩ không hay rồi, định bay lên không đột nhiên lực hút kia lại xuất hiện, phải đối phó đồng thời với tường cát và lực hút, không thể thoát thân, nàng cảm thấy rất khó khăn.
Cái đầu đáng ghét của Sa Mộc Kiêu lại xuất hiện trên tường cát: “Tốt nhất là ngoan ngoãn giao ma đan ra đây, khỏi phải chịu khổ.”
“Hừ!” Trong cơn giận dữ, Liễu Sao ngưng tụ ma lực thành một bàn tay khổng lồ màu đen chụp lên cái đầu kia: “Chết đi, cái đầu của ngươi!”
Tay chưa chạm đến, đầu của Sa Mộc Kiêu đã biến mất.
Biết đánh lâu bất lợi, Liễu Sao càng nóng lòng, hai mắt ửng đỏ, ma tính lại rục rịch.
“Có được viên ma đan này, tu vi của ta nhất định sẽ tăng thêm một bậc…” Giọng nói đột nhiên im bặt, biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Không hề đoán trước, bức tường cát bị một bàn tay phá nát.
Đây là… Liễu Sao chỉ cảm thấy cánh tay hơi căng, sau đó đã bị kéo ra khỏi hố cát.
Đó là tay con gái, ngón tay dài trắng trẻo thuần khiết khiến ai nhìn thấy cũng có ấn tượng khắc sâu.
“Là ngươi!” Liễu Sao bất ngờ.
Y phục đỏ, tóc dài rối tung chỉ thấy đôi mắt, hàng mi cong dài, đôi đồng tử đen sâu thẳm, xa xôi như một cái giếng cổ.
Xung quanh chợt trở nên lặng gió, hiện rõ những lớp sóng cát. Tà tiên Sa Mộc Kiêu đã biến mất, không biết đã chết hay bỏ trốn.
Vì sao thi ma Thạch Lan muốn cứu nàng? Liễu Sao thầm cảm thấy kỳ lạ.
Trong đôi mắt đẹp chợt xuất hiện ánh đỏ.
Cảm nhận được nguy hiểm, Liễu Sao tránh xa, ánh lửa ma quái ngập tràn quét qua.
Áo đỏ bay lên, chớp mắt đã biến thành mười bóng người giống nhau, như một vòng lửa thiêu đốt, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Nàng ta bị ma tính phát tác? Liễu Sao thoáng nghĩ, nhưng lại xóa bỏ nguyên nhân này, vì chỉ trừ khi tu luyện trọc khí bị mất cân bằng hoặc bị kích thích, nếu không ma tính sẽ không tự bùng phát không báo trước, huống chi trên người nàng cũng không có khí tức cân bằng của con người. Chẳng lẽ nàng ta cũng phát hiện ra sức mạnh thần bí của nàng nên nổi lòng tham?
Liễu Sao tiếp mấy chục chiêu, cố gắng hết sức né tránh, thấy không thể địch lại, sức mạnh thần bí trong cơ thể vẫn bất động, Liễu Sao đành liều mạng hấp thu trọc khí, gia tăng ma lực để chống đỡ.
Ma lực được nâng lên đến cực hạn, trên đôi mày liễu dần xuất hiện màu máu, ma tướng sắp xuất hiện.
Đột nhiên, phía sau xuất hiện một luồng ma khí mạnh hơn.
Luồng khí quét qua như sóng, ma lực luồn vào cơ thể, Liễu Sao có sự trợ giúp này, tung một chưởng đánh bay Thạch Lan ra xa hơn mười trượng.
Nhận ra người mới tới sức mạnh siêu phàm, Thạch Lan lập tức hóa thành luồng sáng hồng chui vào trong cát, độn thổ bỏ đi.
Người vừa tới lướt tới bên cạnh Liễu Sao liền dừng lại, biết đuổi theo không kịp.
Thi ma chiến bại, Liễu Sao cũng không dám lơ là, ngầm vận ma lực đề phòng: “Là ngươi.”
Đối mặt với sự căng thẳng của nàng, Lư Sênh không thèm bận tâm, chỉ nhìn về hướng Thạch Lan bỏ đi, đôi mày thẳng đứng nhíu chặt: “Tiên nhập ma? Hừ!”
Thạch Lan là tiên nhập ma ư? Khó trách thái độ của Lạc Ca lại kỳ lạ như vậy, Liễu Sao thầm nghĩ, với việc Lư Sênh đến Đại Hoang, nàng không hề bất ngờ — Thực Tâm ma chết hay chưa, đám người Lư Sênh hiểu rõ nhất. Thực Tâm ma quá mạnh lại không bị Ma thần quản lý, hiện tại ma tôn Trưng Nguyệt luôn cảm thấy bị đe dọa, đương nhiên sẽ hứng thú với hành tung của Lạc Ca. Chuyện đối phó với Thực Tâm ma, lập trường của Tiên môn và Ma cung là giống nhau.
Lư Sênh không nhìn nữa: “Lạc Ca phá hỏng chuyện lớn của chúng ta.”
Y đang nói đến chuyện Lạc Ca ngăn cản ma cung trợ giúp Vô Tích Yêu Khuyết, lúc này Liễu Sao đang hướng về Lạc Ca nên đương nhiên vui mừng vì chuyện này nhưng không dám thể hiện trước mặt y.
Lư Sênh như lơ đãng nhìn về phía sau nàng: “Ngươi không trở về ma cung ư?”
Liễu Sao đã chuẩn bị sẵn lý do: “Nguyệt nói, để ta ở lại bên cạnh Lạc Ca.”
Liễu Sao vốn muốn moi tin tức của ma cung từ miệng y nhưng thấy thế sợ tới mức lùi lại, vội vàng xóa bỏ suy nghĩ kia.
“Vậy ở lại đi, đừng quên nhiệm vụ của ngươi.” Lư Sênh nói xong, hóa thành luồng khí đen biến mất.
Xung quanh lại yên tĩnh, Liễu Sao lau mồ hôi lạnh toát, nghĩ rằng Thạch Lan và Sa Mộc Kiêu có thể trở lại, càng thêm sợ hãi vội xoay người định đi làm Lạc Ca. Nhưng chưa kịp đi nàng bất chợt lại nghĩ tới điều gì đó, hoảng hốt, bất chấp mệt mỏi, điên cuồng đào bới đất cát.
Trăng sáng như đèn, trong phạm vi mấy chục dặm đều là những cồn cát, chỉ cao thấp khác nhau dưới ánh trăng, hoàn toàn không thấy bóng dáng con thỏ kia.
Nàng nhớ lúc nhắc nhở nàng, nó bị cuốn vào cát.
Liễu Sao ngơ ngác nhìn hố cát sâu rộng trước mặt, một lúc sau nàng đột nhiên ngồi bệt xuống, ôm mặt khóc nức nở.
Ai có thể nghĩ rằng cô gái bốc đồng sẽ đau lòng vì cái chết của một chú thỏ, cảnh tượng trước mắt vô cùng buồn cười lại cực kỳ chân thật.
Tiện tay cứu giúp, đổi lấy sự liều mình báo đáp, phận con kiến sao không thương xót con kiến khác chứ? Nghĩa tình của những kẻ thấp kém cũng chân thành khẩn thiết thế đó.
Một bóng áo trắng lặng lẽ hiện thân.
Tiên nhân trẻ tuổi cúi đầu nhìn cô gái đang khóc trước mặt, lời nói không hề nhẹ nhàng: “Chuyện đã xảy ra, hối hận có ích gì? Bài học lần này phải ghi nhớ.”
Hối hận không kịp nữa rồi, Liễu Sao càng khóc lớn hơn nữa, nếu không phải nàng tùy hứng chạy đến đây sẽ không xảy ra chuyện sau đó.
Trước mắt đột nhiên nhảy ra một bóng xám, Liễu Sao giật mình, dụi mắt theo bản năng, sau khi thấy rõ đó là thứ gì nàng lập tức ngừng khóc.
Một con thỏ đang nhe răng, nhảy đến bên cạnh nàng.
“Nó không chết!” Liễu Sao vui mừng khôn xiết.
Thì ra hắn vẫn luôn đi theo phía sau, mới có thể cứu con thỏ này kịp lúc, sao hắn có thể bỏ mặc một mình nàng chạy lung tung! Hắn chỉ muốn cho nàng nếm thử bài học này, để nàng biết sai mà thôi.
Nhưng nếu thế thì chứng minh hắn đã thấy hết tất cả, bao gồm cả nàng và Lư Sênh… Chẳng trách Lư Sênh cố ý nói như vậy, thật đáng giận!
Hắn có nghĩ nàng muốn lợi dụng hắn không? Liễu Sao căng thẳng mặc cho nước mắt đầy mặt, cẩn thận nói: “Ta lừa Lư Sênh!”
Lạc Ca khẽ “Ừm”, không hỏi gì nhiều, hơi cúi người xuống định kéo nàng đứng lên. Có lẽ cảm nhận được sự từ bi của tiên nhân, con thỏ linh kia đột nhiên nhảy theo cánh tay lên vai hắn, đứng rung tai.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, bên cạnh là khuôn mặt thỏ rất buồn cười, không ăn nhập chút nào cả.
Liễu Sao chợt nín khóc bật cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt, đôi mắt hạnh đã cong lên. Lạc Ca chưa từng thấy ai thay đổi trạng thái nhanh như vậy, hắn khẽ chớp mắt, thản nhiên đứng thẳng người, kéo con thỏ trên vai xuống.
Con thỏ kia không biết sống chết, còn định nhảy lên người hắn.
Thấy Liễu Sao ôm bụng cười, đôi mày anh tuấn của Lạc Ca nhướn lên, nở nụ cười hiếm hoi.
Liễu Sao nhớ tới nụ cười cực kỳ tao nhã trong kí ức, giống như đóa hoa lay động, sâu như đầm băng không thấy đáy, mang theo ma tính mê hoặc khiến nàng không thể kiềm chế rơi thẳng vào tối tăm.
Nhưng nụ cười của người trước mặt lại trong trẻo lạnh lùng, như ngân hà buông xuống từ chín tầng trời, xa như sao băng nhưng không hề chói mắt, chiếu xuống khiến trái tim nàng bừng sáng.
Thấy nàng ngây người, Lạc Ca quay lại dáng vẻ lạnh lùng: “Thật ra muội không cần phải so với Ninh nhi.”
Liễu Sao cũng thấy xấu hổ, biết mình quá nhỏ nhen, vội vàng ra vẻ như không hề bận lòng tiếp lời: “Không có gì, ta vốn kém xa Lạc Ninh.”
Lạc Ca không nói gì nữa, đưa một tay kéo nàng dậy.
Phù Vân Quyết bay xuống từ trên mây, lơ lửng trước mặt hai người, Liễu Sao mượn sức hắn đứng lên, để mặc hắn nắm tay kéo lên trường kiếm.
Hai người biến mất trong mây, chú thỏ kia vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Trên cát lại có hai bóng đen bước ra từ hư vô, một cao một thấp, cả hai đều khoác áo choàng đen.
“Thỏ ở đại hoang rất thính mới có được thính giác nhạy bén như thế,” màu tím trong suốt ẩn hiện dưới áo choàng, hắn mỉm cười vươn tay về phía chú thỏ.
Nó nhảy “uỵch” một cái rồi lủi mất vào cồn cát.
“Xem ra trong mắt con thỏ này, người không bằng Lạc Ca rồi,” giọng cậu nhóc con hơi buồn bực, nó học theo bộ dạng Nguyệt sờ sờ ngón áp út trái, ở đó không có nhẫn.
“Về mặt nào?”
“Người mất mười năm dạy hư con bé, hắn chỉ cần một năm đã dạy dỗ con bé ngoan ngoãn.”
“Vì con bé là một đứa bé hư nên đi theo Lạc Ca học rất nhiều thói xấu.”
“Ý nói lương thiện và thông minh sao?”
“Cho ngươi ra ngoài hình như là sai lầm rồi,” Nguyệt túm cổ áo choàng của cậu nhóc, xách lên,” Bây giờ thì sao?”
Cậu nhóc con cũng không giãy dụa: “Bây giờ chủ nhân nói rất đúng.”
Nguyệt tha cho nó: “Bất kể thế nào, Lạc Ca đã nằm trong kế hoạch của ta, hắn sẽ khiến cho con bé biết tất cả.”
“Đáng tiếc, con bé sẽ không đi theo con đường người đã định sẵn.”
“Ta sẽ nghĩ cách, kết quả giống vậy là được rồi.”
“Điều này chứng tỏ những gì người sắp đặt trước đây đều dư thừa, người luôn rảnh hơi không có gì làm nên phải kiếm việc làm.”
Giữa không trung xuất hiện một cột sáng màu lam, Nguyệt vung tay ném luôn nhóc con vào trong, đợi cột sáng và cậu nhóc biến mất, hắn với tay lấy ra một cây sáo, nhìn hoang mạc tối tăm không ánh trăng kia, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo bay bổng đến ánh trăng, giống như vĩnh viễn tồn tại đến tận bây giờ.
….
Bảy ngày sau, Lạc Ca và Liễu Sao đã băng qua sa mạc, tiến vào một khu rừng lá vàng rộng lớn. Cây cối trong rừng đều có lá hình bát giác màu vàng, kéo dài mấy ngàn dặm, người nào vào rừng cũng đều cực kỳ hao tổn pháp lực. Điều kỳ lạ là khi đi trong rừng hai người gặp rất nhiều yêu vật cấp thấp chặn đường gây phiền phức, Lạc Ca chỉ dẹp chúng nó ra. Hai người đi suốt bốn ngày mới xuyên qua khu rừng lá vàng, phía trước là đầm lầy nóng lạnh. Khí hậu ở đầm lầy thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh, giống như luân phiên nhau. Liễu Sao ngoan ngoãn ngồi trên Phù Vân Quyết, hoàn toàn không dám làm bừa làm ẩu. Ba ngày sau, ra khỏi đầm lầy, nhìn thấy toàn thâm sơn cùng cốc, hai người mới coi như thực sự đặt chân tới ngoài bìa Đại Hoang.
Đa số núi tở Đại Hoang đều vô cùng hùng vỹ, trên không trung có dòng khí tự nhiên ngăn cách, ngự kiếm vô cùng khó khăn, chỉ có thể đi bộ. Mà những nguy hiểm nơi đây thì không cần phải nói, có điều dường như Lạc Ca rất quen thuộc với vùng đất này, đã có sẵn biện pháp, đưa Liễu Sao đi vào an toàn.
Chiều tối, trời đột nhiên đổ mưa, hai người đáp xuống núi Dương Giáp, mới đó mà đã vào Đại Hoang được hơn nửa tháng.
Chỗ đang ngồi trên núi Dương Giáp này rất kỳ lạ, trên núi trọc lóc không có cây cối, ngay cả nửa ngọn cỏ cũng không thấy nhưng lại cực kỳ dồi dào nước. Dòng nước trong suốt chảy xuống từ đỉnh núi, nơi sâu nhất chỉ tới đầu gối, nơi cạn hơn thì mấp mé mu bàn chân, có thể nhìn thấy rõ cát đỏ đá vàng dưới đáy. Hơn nữa lại đang mưa nên cả ngọn núi hầu như không có một nơi nào khô ráo.
Mưa không lớn vậy nước từ nơi nào chảy đến? Liễu Sao cảm thấy lạ lùng, nghịch nước một lát cảm thấy mệt mỏi, thấy Phù Vân Quyết đã lớn hơn gấp mấy lần liền nhảy lên nằm nghỉ ngơi.
Đêm thật dài, trên đầu vang lên tiếng nổ, ánh chớp chiếu xuống mặt nước, sáng như ban ngày.
Cảnh tượng này đã đánh thúc ký ức nhiều năm trước. Liễu Sao nhớ đến cơn mưa to do chính mình đưa tới để chơi đùa, nàng nằm trong lòng người đó lại có thể cực kỳ vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Vì giao dịch đó, nàng đã đánh mất quyền nắm giữ vận mệnh.
Sau này thì sao? Liễu Sao cảm thấy chán nản, xoay người ngồi xuống.
Một tia chớp xé tầng mây, ánh sáng rực chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú, vị tiên giả đang ngồi vững vàng trên mặt nước, nhắm mắt điều tức, mọi sự quấy nhiễu hầu như không ảnh hưởng đến hắn.
Liễu Sao không kìm được liền hỏi: “Huynh quen thi ma Thạch Lan à?”
Lạc Ca chỉ khẽ “Ừ”.
Liễu Sao lại hỏi: “Nàng ta là ai?”
Lạc Ca bình thản nói: “Nàng ấy giống một vị cố nhân của ta.”
Liễu Sao để ý thấy từ lúc vào Đại Hoang, lúc nào hắn cũng có bộ dạng như đang suy nghĩ, nàng chưa bao giờ thấy hắn có phản ứng như vậy, cũng biết hắn cực kỳ để ý đến vị “cố nhân” kia.
Liễu Sao lại không kiềm chế được, thầm mím môi: “Cố nhân nào?”
Lạc Ca lại nói: “Không phải nàng ấy.”
Không moi được tin tức, Liễu sao lại nằm xuống, không nói gì nữa.
Lạc Ca tiếp: “Ngừng tu luyện, ma đan vẫn tiếp tục biến đổi, không thể ngừng ‘Lục thức khúc’.”
Ma đan có thể tự nạp khí tu luyện và biến hóa, đây cũng là điểm lợi hại của ma đạo. Nhưng có linh khí tiên thể của hắn khống chế, Liễu Sao không đụng đến ma tính nhưng lại vướng thói cũ: “Huynh quản gì ta chứ!”
Lạc Ca không thèm nhắc lại.
Ngay lúc Liễu Sao lăn qua lộn lại, bên tai bỗng vang lên tiếng đàn.
Cùng một khúc nhạc khác người đàn, hiệu quả vô cùng khác Băng Huyền Vũ. Tiếng đàn ngày càng biến đổi khôn lường, dưới tiếng mưa gió hòa càng làm tôn thêm nét phiêu miễu, đánh vào chỗ sâu nhất của tâm ma —, một mảnh trăng tròn, còn có nửa khuôn mặt tái nhợt.
“Ồn ào muốn chết!” Liễu Sao kêu lên.
Đêm lạnh buốt, ánh chớp lập lòe, tiên nhân vén gió lốc giữa mưa giông, đặt đàn trên gối, bình yên như ngồi trên một đám mây.
Khoảnh khắc này, Liễu Sao chỉ nhìn về nơi ấy.
Tiếng đàn ngừng lại, hắn khẽ hỏi: “Nhìn gì vậy?”
“Không có gì!” Liễu Sao làm bộ như vô tình quay mặt đi, một lúc sau lại không nhịn được lén lút quay sang nhìn tiếp.
Hàng trăm ngàn hạt mưa trút xuống đỉnh đầu, lập tức biến thành nhũng đóa hoa trong suốt, xoay tròn bay bổng, lặng yên rơi xuống vùng nước bên cạnh tiên nhân rồi biến mất.
Giờ phút này, không nghe thấy tiếng sấm, không có tiếng mưa rơi cũng không nghe tiếng đàn.
Đẹp, bất chợt một cảm giác đẹp đẽ xâm chiếm trái tim nàng, rốt cuộc Liễu Sao không còn nhớ gì đến ánh trăng nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều đóa hoa mưa bay bổng, hương vị ngọt ngào. Cảm giác này phát ra từ nội tâm, ập tới mạnh mẽ, khiến nàng không thể kìm lòng chỉ muốn tới gần hắn.
“Thích không?” Hoa trong mưa, giọng nói trầm ấm, hơi xa xôi.
“Thích.”
“Vậy tới đây đi.”
“Hứ! Đó chỉ là ảo giác của ta, ta không bị lừa đâu.” Liễu Sao đắc ý kêu lên.
Hàng mi dài thẳng khẽ lay động, Lạc Ca nhấc tay khỏi huyền cầm, ảo giác biến mất, tiếng đàn cũng ngừng lại.
Quả nhiên không bị tiếng đàn khống chế, là vì linh khí trên người con bé ư. Linh khí thuần khiết nhất trong trời đất của chủng tộc đã biến mất khỏi lục giới, sao con bé lại có được? Còn sửa lại “Đại âm lục thức khúc”, người đứng sau lưng con bé rốt cuộc là ai?
“Sức mạnh trong cơ thể muội bị phong ấn.”
“Phong ấn?” Liễu Sao giật mình, cắn môi, chuyện có liên quan đến Nguyệt, trước giờ nàng vẫn che giấu.
Lạc Ca cũng không tra hỏi: “Sức mạnh này tuy rất mạnh mẽ nhưng lại khiến muội dễ dàng bị bại lộ, trở thành mục tiêu của những hạng người hiểm độc, bị phong ấn cũng tốt,” nói tới đây hắn nghiêm khắc: “Người đứng sau nhìn như không có ác ý nhưng hắn vô cớ lựa chọn muội, nhất định là có mục đích.”
Có mục đích sao? Liễu Sao cúi đầu trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: “Có người muốn ta giúp đỡ, ta nên làm thế nào?”
Lạc Ca hỏi lại: “Muội muốn làm gì?”
“Ta không muốn giúp hắn,” Liễu Sao lắc đầu. Không nói đến chuyện đó khó khăn thế nào, bản thân nàng đi theo Lạc Ca rất tốt, vì sao phải nhúng tay vào? Huống chi, hắn còn lừa nàng nữa.
“Muội cho rằng nên làm thế nào?”
“Ta…”
“Lựa chọn khác nhau sẽ không có cùng kết quả, muội mong chờ kết quả ra sao?” Lạc Ca nói, “Người này có giấu diếm điều gì hay không, muội có chắc chắc không?”
Liễu Sao lấy lại tinh thần, cắn môi, một lúc sao mới nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Lạc Ca nói: “Lần này ta dẫn muội ra ngoài là muốn nhờ muội dụ Thực Tâm ma, đồng thời kiểm chứng một chuyện.”
Định lợi dụng sao? Liễu Sao hỏi: “Rất nguy hiểm ư?”
“Ừm, nhưng ta sẽ bảo vệ muội.”
“Huynh không gạt ta chứ?”
“Ta không cần phải gạt muội.”
Câu trả lời này, không rõ là tự tin hay tự phụ, Liễu Sao thầm trừng mắt, cố tình làm cao nằm xuống: “Ta muốn suy nghĩ một lát coi nên làm thế nào!”
“Được.”
Tiếng đàn lại vang lên, lần này thực sự là “Đại âm lục thức khúc”, công chính hiền hòa, thanh âm xuôi theo tai len vào trái tim.
Liễu Sao nhắm mắt lại, im lặng lắng nghe.
Một lúc sau, nàng đột nhiên khẽ gọi: “Lạc Ca.”
Hai chữ cực kỳ mơ hồ, giống như nói mớ, không thể nghe rõ giữa tiếng đàn và tiếng mưa, không rõ là “Lạc ca” hay là “Lạc Ca”.
* Lạc ca (洛哥): anh Lạc, ca ở đây là anh trai, có thể hiểu là Liễu Sao gọi Lạc Ca là anh trai vì Lạc Ca gọi Liễu Sao là em gái (tiểu muội). Lạc Ca (洛歌) là tên riêng. Hai chữ này đọc giống nhau [luò gē] Tiếng đàn dừng lại.
Trong im lặng, Liễu Sao lén nắm chặt tay.
Một lúc sau, nàng mới nghe hắn khẽ “hửm”.
Mặt hơi nóng như bị lửa đốt, Liễu Sao giả vờ xoay người ngủ, đưa lưng về phía hắn, khóe miệng khẽ mím sau đó hoàn toàn không khống chế được lại khẽ cong lên.
******
Cơn mưa này kéo dài hai ngày nhưng hành trình không hề dừng lại, hai người đội mưa vượt qua núi Dương Giáp. Trên đường đi không thiếu hà yêu thủy quái, phương thức xử lý của Lạc Ca cũng đơn giản, không có hại giữ lại, có hại tiêu diệt. Liễu Sao giúp xử lý cũng kha khá, nói chung là tiếng tăm Lạc Ca rất lẫy lừng, Sa Mộc Kiêu và đám tà tiên không dám thò đầu ra chịu chết.
Càng vào sâu trong Đại Hoang, điều kiện càng khắc nghiệt, nguy hiểm, nước độc tà khí đều xuất hiện, hai người không thể không đi chậm lại. Mới đó mà đã hai tháng, trước mắt lại xuất hiện một ngọn núi lớn, cao tận mây.
Hoàn toàn khác những ngọn núi trước đó, ngọn núi này vô cùng hùng vỹ, cao và dốc. Đứng dưới chân núi nhìn lên, cả ngọn núi như phát sáng mờ nhạt, do vậy nó sáng trong hơn nhiều so với những đỉnh núi xung quanh, cũng không rõ nguyên nhân.
Lạc Ca không đi tiếp, để cho Liễu Sao ngồi tại chỗ điều tức.
Liễu Sao không ngốc, trong lòng thầm biết đã đến đích.
Quả nhiên, Lạc Ca nói: “Đây gọi là núi Thường Dương, trong lòng núi có Âm Dương mê quật, Thức Kính ở ngay trong hang.”
* Quật là hang. Có thể hiểu âm dương mê quật là cái hang âm dương lạc. * Thức kính nghĩa là gương/kính phân biệt, nhận biết. Trên đường đi, Liễu sao luôn nghĩ đến chuyện làm mồi nhử, nói không lo lắng là giả. Lúc này đã đến điểm đích, có lẽ là do bản tính trời sinh lại thêm ảnh hưởng của ma tính tiềm ẩn, Liễu Sao càng căng thẳng hơn nhưng lại cảm thấy có chút kích thích nên rất nghe lời liền ngồi xuống. Mấy ngày nay, hai người đều hao tổn sức lực, vì có Lạc Ca nên Liễu Sao tốn rất ít, điều tức khoảng hai canh giờ đã hoàn toàn khôi phục ma lực, mở mắt ra nàng lại phát hiện thêm một chuyện kỳ lạ.
Hai người tới đây khoảng giờ thân, tính ra lúc này chắc chắn đã vào đêm nhưng tầng mây trên đỉnh đầu vẫn sáng trưng.
Liễu Sao thầm nghĩ trong lòng.
Nơi này không có bóng đêm, chẳng trách lại gọi là núi Thường Dương.
* Thường là thường xuyên, khổng đổi; dương là ánh mặt trời. Lạc Ca vẫn ngồi ngay ngắn không động đậy, bôn ba nhiều ngày nhưng dung nhan không chút thay đổi, chỉ có vài sợi tóc mai hơi rối làm lộ nét phong trần.
Hắn chỉ điều tức mà không tu luyện, kẻ thù bên ngoài đến gần đều có thể tự cảm nhận được sự mạnh mẽ. Có lẽ ngoại trừ chính hắn thì khắp lục giới không có người nào có thể làm tổn thương đến hắn.
Liễu Sao cắn môi, xoay người lên núi một mình.
Núi Thường Dương thật sự sạch sẽ, khắp nơi đều là đá trắng và vàng tạo thành một khu rừng đá vô cùng đẹp đẽ. Liễu Sao vốn nghĩ rằng trên núi có thần vật như Thức Kính nhất định sẽ có rất nhiều yêu ma quỷ quái bởi vậy bước đi vô cùng cẩn thận. Dựa vào tu vi trước mắt của nàng, dù gặp thần tiên cỡ Thương Kính cũng đấu được vài hiệp, đối phó với mấy thứ kia chắc cũng không thành vấn đề, nhưng điều bất ngờ là nàng đi đã hai canh giờ mà không có thứ gì cản trở.
Nếu nói đến điều đặc biệt thì trên núi này tràn đầy âm khí và dương khí đến kinh ngạc — bình thường mà nói thì ban ngày Thái Dương khí rất thịnh, đến đêm Thái Âm khí sẽ tăng lên, ngày đêm luân phiên nhờ vậy mới cân bằng. Nhưng trên núi Thường Dương này, hai loại linh khí trời đất cùng xoay chuyển, cùng mạnh mẽ.
Liễu Sao thầm cảm thấy kỳ lạ, càng leo cao lên càng thấy ánh sáng mạnh hơn. Khi đến lưng chừng núi vừa chạm vào tầng mây, trên đỉnh đầu đã sáng chói lọi, cực kỳ chói mắt. Liễu Sao vội mở ma nhãn nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy âm khí và dương khí chuyển động không ngừng.
Âm khí và dương khí tụ lại thành hai dòng khí cuồn cuồn, cuốn vào nhau, không ngừng tuôn xuống khu rừng đá ở lưng chừng núi.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Liễu Sao biết có hiện tượng lạ, vì thế men theo dòng khí, di chuyển qua khe núi bước vào trong rừng, bất chợt bị cảnh tượng trước mắt khiến cho chấn động.