Không biết khi nào, không biết ở chỗ nào, nghe người ta nói rằng, nếu người hoàng thất mặc áo mãng bào[1] quan ý hóa trang lên sân khấu, chắc chắn sẽ là tâm điểm chú ý của rạp hát. Đến bây giờ, ta mới hiểu được hàm nghĩa của lời này:
Tiêu Mạc Chi, hắn thật sự diễn rất giỏi.
Hắn vừa phải canh phòng nghiêm ngặt người của Dưỡng Tâm Điện “để lộ tiếng gió”, vừa hứng thú bừng bừng diễn vai người bệnh: Không phải không ngừng ho khan khi lên triều, vậy nên không thể không sai người nâng, khắp nơi sắp xếp sẵn kiệu, không chịu xuống đất đi một bước. Thậm chí có một ngày lúc tan triều, hắn đứng trước Tuyên Chính Điện không đến mười lăm phút, đã té xỉu trên mặt đất.
Những chuyện đó ta đều biết được từ trong miệng cung nhân, nhưng thật ra ta cũng rất may mắn được chứng kiến một lần,
Ngày đó chúng ta cùng đường đi xem Giang Thịnh tướng quân luyện binh, chỉ vì ta tò mò, muốn đi mở rộng tầm mắt, Tiêu Mạc Chi còn lấy cớ rằng muốn đi “thị sát”, làm ra động tĩnh rất lớn.
Sau khi duyệt binh kết thúc, có một cái đại thần đưa ra yêu cầu “chứng kiến phong thái của bệ hạ”. Sắc mặt của Tiêu Mạc Chi lập tức trở nên tái nhợt, nhíu chặt mày, quay đầu đi, giống như làm ra một quyết định nào đó rất gian nan. Ta nhân cơ hội liếc nhìn quan sát đám người mặc trang phục triều đình: quả nhiên sắc mặt khác nhau, thật sự là một vở kịch hay.
Lúc trước Giang Thịnh tướng quân đồng hành cùng hắn, làm “người cung cấp thông tin”, tất nhiên phải ngăn lại vì quan tâm thân thể của bệ hạ. Không ngờ trong đám người có mấy tên không biết tốt xấu, ra sức thổi phồng Tiêu Mạc Chi anh minh thần võ, bức cho hắn không thể không cầm cung tên ra trận.
Tiêu Mạc Chi đứng yên cách mấy tấm bia mấy trượng. Qua một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, ngẩng đầu lên.
Không biết là chó săn của ai không buộc chặt, vậy mà lại cởi dây thừng chạy đến chỗ hắn, không đợi mọi người phản ứng kịp, Tiêu Mạc Chi đã ngã mạnh trên mặt đất.
Ta vội vàng chạy đến, bên cạnh hắn đã vây quanh ba bốn thái y.
Trên trán của hắn phủ đầy mồ hôi lạnh, môi trở nên xanh tím, thậm chí còn trợn tròn mắt, thái ý thấy không ổn, hoảng loạn gọi người.
Một trận duyệt binh nghiêm túc vậy mà lại trở thành một trò cười hài hước, không biết vị Hiền vương trước sau quan sát lạnh lùng nhìn sẽ có cảm nghĩ gì.
Ta liếc nhìn hắn một cái, hình như hắn cảm giác được gì đó, quay đầu lại.
Lúc này ta mới phát hiện, cặp mắt mà ta từng cảm thấy dịu dàng vô hại, lúc này lại sắc bén như chim ưng.
Hắn lộ ra một nụ người kín đáo.
Vì vậy ta trợn mắt nhìn hắn.
Sau khi hồi cung, nghe nói vị Khê tuyển hầu ái mộ sâu nặng với Tiêu Mạc Chi, không, hiện tại phải gọi là Khe tài tử. Nghe nói thân thể của bệ hạ ốm bệnh nhẹ, đòi chết đòi sống khóc một thời gian dài, giống như sợ người khác không biết nàng lo lắng.
“Ban đầu còn tưởng là một mỹ nhân xinh đẹp thông minh, tại sao bây giờ đầu óc lại hơi không tốt?”
Ta ngồi ở Phượng Tảo Cung cắn hạt dưa, hồi tưởng lại bộ dáng “thờ ơ” vừa rồi của chính mình, làm như thật, không tự chủ thở dài.
Lãm Tinh và Phủng Vân không dám dễ dàng trả lời, ta liền tự lẩm bẩm một mình.
Trận nháo này của nàng, nói rõ là lúc trước nàng không biết Tiêu Mạc Chi “thân có bệnh kín”, nhưng trong nửa tháng này, mỗi lần Tiêu Mạc Chi triệu hồi nàng đi Ngự Thư Phòng nói chuyện. Như vậy, nàng muốn nói cho Hiền vương, Tiêu Mạc Chi chưa từng sủng hạnh nàng?
“Phủng Vân.”
Theo bản năng ta định kêu Phủng Vân chuẩn bị kiệu đi Dưỡng Tâm Điện, mới nhớ đến hiện giờ ta đang nháo mâu thuẫn với Tiêu Mạc Chi, sửa lại lời nói: “Biện pháp cũ.”
“Phủng Vân cô cô vất vả, ngày nào Hoàng Hậu nương nương cũng đưa canh thuốc bổ tới, thật sự là một mảnh khổ tâm. Nhưng bệ hạ luôn không chịu uống, người làm nô tài như ta cũng không có cách nào.” Thái giám đứng trước Dưỡng Tâm Điện nói với Phủng Vân.
“Chuyện của chủ tử chúng ta không phỏng đoán, chỉ làm việc theo phân phó là được rồi. Hoàng Hậu nương nương và bệ hạ là duyên trời tác hợp, cho dù có hiềm khích cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Làm tốt công việc của các ngươi, tất nhiên nương nương sẽ thưởng phạt rõ ràng.”
“Vào đi.” Phủng Vân đáp xong, thay ta vén mành.
Ta vừa định đi vào trong, lại bị cản lại:
“Phủng Vân cô cô, không khéo, hiện tại Khê tài tử đang chơi cờ với bệ hạ, sợ là ngài phải chờ một thời gian.”
Phủng Vân lo lắng lặng lẽ nhìn ta.
Đợi khoảng nửa canh giờ, cũng may Phủng Vân sợ ta bị phơi, mượn cơ đu thu thập Thiên Điện, không làm cho chúng ta phải chờ dưới ánh nắng chói chang. Nhưng dù vậy, ta vẫn hung hăng nhớ một bút cho Tiêu Mạc Chi ở trong lòng.
Sau khi Khê tài tử rời đi, ta cúi đầu đi vào, ngò thấy Tiêu Mạc Chi hình như còn nhìn chằm chằm vào ván cờ. Ta cố ý đi qua, đặt thật mạnh canh nấm tuyết lên bàn.
“A Tư, đừng nháo.”
“A, thật sự xin lỗi, làm phiền bệ hạ và mỹ nhân tình chàng ý thiếp.”
Ta cố ý nói, giọng điệu chanh chua khiến cho bản thân hơi ngoài ý muốn.
“A….”
Đột nhiên hắn co chặt mày lại, gắt gao che bụng.
“Còn giả vờ với ta? Lừa được người khác, nhưng chàng không lừa được ta.”
Đối với loại hành vi vô sỉ của hắn, ta khịt mũi coi thường. Quả nhiên, rất nhanh hắn đã khôi phục lại sắc mặt như thường, nặng nề thở dài, nói: “Vậy thì phải làm sao cho đúng, Hoàng Hậu nương nương đã ra lệnh cho ta đi tìm người ngoài, làm sao có thể không tuân theo ý chỉ?”
“Tiêu Mạc Chi, chàng dám đi tìm nàng một lần thử xem!”
“Ta còn tưởng rằng nàng có thể trầm ổn được bao nhiêu!” Hắn xoay người, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Ta cho hắn một cái nhìn xem thường, tức giận ngồi lên vị trí án thư của hắn, nghĩ thầm, nếu phụ thân biết được, có thể mắng ta “đại nghịch bất đạo” hay không.
Tiêu Mạc Chi đi đến, tự nhiên dựa vào cạnh ghế, một bàn tay đặt trên lưng ghế, cúi đầu nhìn ta: “Lúc này nương tử đến có gì dạy bảo?”
Ta cảm giác được hơi thở của hắn trên đỉnh đầu, thấy hắn quay đầu đi cười trộm, bực bội nói: “Đang êm đẹp chàng cười cái gì?”
“A Tư, mới vừa rồi có một người nhân lúc ta và người khác chơi cờ đã lật mặt với ta, còn thúc giục ta triền miên với người khác, nàng nói ta có cần thay nàng gọi thái y đến hay không?”
Nghe được hai chữ “triền miên”, ta trừng mắt liếc hắn, nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía hắn: “Nhưng nếu chàng dám để nàng chạm vào chàng, chắc chắn ta sẽ cướp ngôi vua của chàng.”
Hắn nhỏ giọng cười hai tiếng: “Thề nhất định thủ thân như ngọc.”
“A Tư.”
“Ừ.”
“Hoàng cung chính là nhà nàng, ở trong nhà không cần lúc nào nàng cũng phải hiểu chuyện.”
Lòng ta ấm áp, không khỏi nghĩ đến lúc ở Thâm Khuê, phụ thân từng nói: “Chưa gả theo cha, đã gả theo chồng, Nữ tử phải lấy nhu thuận khiêm tốn làm mỹ, cho dù là trong hay ngoài, đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không vi phạm lời nói.”
Bây giờ hoàng cung là nơi ta quy túc, không cần ta lúc nào cũng nghe lệnh.
Ta kéo ngón tay của Tiêu Mạc Chi, ngón trỏ dọc theo khớp xương tinh tế của hắn phác họa, nhỏ giọng nói: “Nhưng hiện tại ta đã cướp ngôi của chàng.”
“Yên tâm, ta và ngôi vị hoàng đế đều là của nàng.”
Ta hoảng sợ, ngửa đầu nhìn hắn: “Nghe một chút, đây là lời mà hoàng đế nên nói hả?”
“Không sao.” Khóe miệng của hắn nở nụ cười: “Đến buổi tối nàng lại là của ta, hòa nhau.”
【17】Tân khoa Trạng Nguyên
Tin tức Tiêu Mạc Chi có bệnh kín trong người dần truyền ra, cùng lúc đó, Hiền Vương càng thêm hô mưa gọi gió ở trong triều. Nghe nói Hiền vương phủ to như vậy đã chật kín người không còn chỗ, người đến cửa gặp mặt rất đông, ngạch cửa bị đạp vỡ mấy cái.
“Chàng cứ để mặc hắn như vậy?”
Hôm nay nghỉ ngơi tắm gội, Tiêu Mạc Chi chỉ tùy ý mặc một bộ thường phục màu trắng, thảnh thơi vắt chân bắt chéo ngồi dưới tàng cây trong viện của ta đọc sách. Thực sự có bộ dáng của một công tử nhà giàu không lo không nghĩ, còn quyển sách kia, ban đầu ta còn cho rằng là danh gia chính luận gì đó, nhìn kỹ mới thấy là《Sơ Khắc Phách Án Kinh Kỳ》.
“Tiền triều của phụ hoàng có không ít lão thần là hạng người nịnh nọt, miệng cọp gan thỏ, cũng nên loại bỏ sớm.”
“Ngày mai thi Đình, hiện giờ trong lòng chàng đã có ba người đứng đầu được chọn chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Mạc Chi rất hứng thú, để sát vào ta một chút, nói: “Có một người kêu Cố Niệm Sam, thi Hội thi Hương đều đứng đầu bảng, người chủ trì khoa cử năm nay rất tán thưởng hắn. Ta đã xem qua văn chương của hắn, hành văn xuất sắc, quan điểm cũng không giống người thường, là một nhân tài hiếm có.”
Ta cau mày suy nghĩ: “Tên này nghe hơi quen tai.”
“Người này xuất thân nhà nghèo, không giống như người sẽ thường lui đến với dòng dõi của Thường Quốc Công. Nhưng thật ra gần đây thanh danh tăng cao, không ít quyền quý đã tìm đến cửa kết giao ở trong tối, nhưng tất cả bị từ chối ở ngoài cửa.”
“Hiền vương nên học người như vậy.”
Chế nhạo Hiền vương đã thành thú vui yêu thích hàng ngày của hai người chúng ta, sự thật chứng minh, lần nào nhắc tới hiệu quả đều rất tốt.
“Mấy ngày nữa lúc tiến sĩ vào cung yết kiến, nàng có muốn đi cùng ta không?”
Ánh mắt của ta sáng lên, ngay sau đó chậm rãi bình tĩnh lại: “Như vậy không ổn lắm.”
“Không sao, long không thể thiếu phượng, Hoàng Hậu đi theo làm bạn là chuyện hiển nhiên.”
Nghĩ đến có thể đi đến Tuyên Chính Điện đánh giá phong thái của những danh sĩ đại nho, trong lòng ta nhảy nhót vui mừng, hôn “bẹp” một cái lên trên mặt Tiêu Mạc Chi, xoay người trở về trong điện: “Lãm Tinh! Phân phó tú phòng làm một bộ y phục mới!”
Mấy ngày chờ đợi có vẻ vô cùng dài lâu.
Cố Niệm Sam không ngoài dự kiến bị chọn làm Trạng Nguyên, Thám Hoa và Bảng Nhãn được Tiêu Mạc Chi chọn ra. Ban đầu Hiền vương muốn đề cử một con cháu của Hứa thị, ai ngờ nửa điểm tình cảm Tiêu Mạc Chi cũng không cho, trực tiếp đánh rớt tên của người nọ, nói là “mãi không tuyển dụng”.
Hai huynh đệ này đã muốn đánh ra bên ngoài.
“Nghe nói, lúc tam giáp[2] đi qua Ninh An phố, người vây xem nhiều đến mức gần bằng lúc ngự giá đi tuần.” Lãm Tinh vừa lột quả quýt cho ta, vừa cười nói.
Lãm Tinh lắc đầu, Phủng Vân vẫn luôn không nói chuyện lại trả lời: “Lúc trước Lục Lâm đại nhân có được một môn đồ vừa ý, hình như kêu tên này.”
“Cữu cữu?”
Phủng Vân trầm mặc gật đầu.
“Bây giờ ta ít đi đến nhà cữu cữu, nhưng đó cũng là chuyện nhiều năm về trước, khi đó cũng không quen thuộc mấy với môn sinh của cữu cữu. Phủng Vân, tại sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy?”
Phủng Vân đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ chỉ cảm thấy tên này dễ nghe, nên hơi lưu ý nhiều hơn.”
Ta hơi nhìn về phía bên cạnh, vừa lúc đối diện với khuôn mặt ái muội của Lãm Tinh, nàng hướng ta chớp chớp mắt.
“Lãm Tinh, đôi mắt của ngươi không thoải mái hả?”
Nhìn biểu tình của Lãm Tinh, hình như nếu không phải vì thân phận “chủ tử” của ta, chắc chắn nàng sẽ trợn mắt nhìn ta.
Đến ngày triệu kiến, ta dậy từ rất sớm đi đến Tuyên Chính Điện chờ, nghênh đón Tiêu Mạc Chi khoan thai đến muộn như thường, thấy người ngoài mặt hơi xụ xuống đi vào, ta và những người khác cùng hành lễ.
“Tham kiến bệ hạ.” Dù sao trước mặt người ngoài, nói một câu này không thể thiếu.
“Bình thân, Hoàng Hậu đợi lâu.”
Hẳn duỗi tay hướng ta không có biểu tình gì cả, không biết dừng ở trong mắt các triều thần, lại đưa đến phỏng đoán như thế nào. Ta ngó nhìn về phía đại ca, quả nhiên vẻ mặt của hắn vô cùng xuất sắc.
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, hơi nghiêng mặt nhìn Tiêu Mạc Chi, thấy hắn đỡ nhẹ trán, một bộ dáng mệt mỏi không chịu được.
Chẳng qua lần này không hẳn là diễn kịch. Nửa đêm hôm qua chuồn ra khỏi Phượng Tảo Cung lén quay về Dưỡng Tâm Điện, vất cả hơn nửa đêm không được yên giấc, eo đau chân đau, cũng không dễ dàng.
Ta thở dài, xem ra sau này phải thường xuyên dãn gân cốt cho hắn, đỡ phải lúc nào hắn cũng không nhịn được ấn.
Ngoài điện, lúc thái giám xướng to kêu tân khoa tiến sĩ vào, tinh thần của Tiêu Mạc Chi hơi rung, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cửa.
Người cầm đầu là Cố Niệm Sam. Theo sát sau đó, là Bảng Nhãn gần 40 tuổi, làm cho Trạng Nguyên vốn có khuôn mặt tuấn lãng càng khiến người chú ý, có mấy vị nữ quan tuổi nhẹ khe khẽ nói nhỏ.
“Hắn bao nhiêu tuổi?” Ta nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ hỏi Tiêu Mạc Chi.
“Hình như gần tuổi lập gia đình.”
“Trông không giống lắm……”
Tiêu Mạc Chi liếc nhìn ta một cái. Nể tình bây giờ đang ở trong địa bàn của hắn, ta tạm thời chịu đựng.
Mặc dù chưa phong chức quan, lúc này Tiêu Mạc Chi ban thưởng ruộng đất thật sự rộng rãi. Ta âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ: Sao lúc trước không biết người này ái tài đến mức này? Cũng may hắn biết cân nhắc, chưa từng bỏ sót người nào, thu hoạch một hồi nhân tâm.
Trong Dưỡng Tâm Điện, bị gọi ở lại, nhưng Cố Niệm Sam vô cùng thản nhiên, trên mặt không hề sợ hãi.
“Người ta thường nói bệ hạ vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế, vì sao ngươi không nói giống như những người khác?”
“Bẩm bệ hạ, vạn tuế thiên tuế chỉ là vô căn cứ, chỉ là lời nói nịnh nọt, cuộc đời mỗi người vô vị dài ngắn. Nếu bệ hạ chăm lo việc nước chăm sóc vạn dân, tự nhiên sẽ lưu danh muôn đời, đây là thứ nhất. Bệ hạ và nương nương phu thê tình thâm, tự nhiên bạch đầu giai lão, mà không phải Cửu thiên tuế chi biệt, đây là thứ hai.”
Thật sự là dám nói! Nói với Hoàng Đế “ngươi không sống được vạn năm”, lại nói lưu danh muôn đời,hai chữ “nếu”, sợ rằng không tìm được người thứ hai.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được đặt một câu hỏi: “Vậy tại sao ngươi nhìn được ra phu thê tình thâm?”
“Nương nương, ánh mắt bệ hạ nhìn ngài, không lừa được người.”
Nghe xong, lòng ta tràn đầy vui mừng nhảy nhót, chờ mong nhìn về phía Tiêu Mạc Chi, không biết hắn sẽ có phản ứng gì.
Đầu tiên hắn trầm mặc, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Quả nhiên trẫm không nhìn lầm người.”
Suốt một canh giờ, ta ngồi ở Dưỡng Tâm Điện yên lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện người đến ta đi. Từ biến pháp đến chốt mở, từ nông thương đến khoa cử, dường như muốn ở trong căn phòng hẹp hòi này, chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ muốn nói rõ ràng tất cả kinh thế chi đạo của mấy vạn người của đất nước rộng lớn này.
Thỉnh thoảng ta chen vào bình luận vài câu, phần lớn thời gian còn lại chỉ ngồi thán phục tầm mắt và học thức của Cố Niệm Sam.
Hắn và Tiêu Mạc Chi vừa thấy đã cũ, chỉ mới nói chuyện một canh giờ, đã bắt đầu có ý thưởng thức lẫn nhau.
Có lẽ thấy ta quá giờ cơm trưa còn chưa về, Phủng Vân mang theo mấy món điểm tâm đến Dưỡng Tâm Điện.
Nàng cúi đầu thay ta dọn điểm tâm ở phòng ngoài, đang chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe Cố Niệm Sam thử thăm dò hỏi: “Phủng Vân?”
Phủng Vân sửng sốt, ngay sau đó gương mặt đỏ ửng.
Lúc này ta mới hiểu ánh mắt của Lãm Tinh, khóe miệng cong lên, vội lấy khăn che mặt.
Tiêu Mạc Chi vừa mới rời khỏi thư phòng đi đến trước bàn, hắn phát hiện sắc mặt của ta hơi kỳ lạ, lại chưa để ý hai người khác, cúi người xuống, cắn răng nói ở bên tai ta: “Thường Tư, nam nhân của ngươi còn ở chỗ này đó.”