Cả bọn mím môi, tim muốn rớt ra ngoài, hắn sẽ giết tất cả sao? Nhìn lướt qua những kẻ to gan xâm nhập hắn ấn tượng với đôi mắt kiên định, quyết liệt của nữ nhân dũng cảm kia.
-Ta có thể tha cho các ngươi đi nhưng phải để một người ở lại!
Cả bọn nháo nhào, để một người ở lại? Ai có đủ dũng cảm đó đây?
-Tôi ở lại!
Sở Cầu và Ngọc Bích cùng lượt đi ra. Hắn khẽ liếc nhìn, nữ nhân đó ánh mắt vẫn chẳng chút sợ hãi, chẳng chút biến sắc.
-Sở Cầu về đi, tôi ở lại cho!
-Ngọc Bích phải về mới đúng! Tôi ở lại được!
-Không! Sở Cầu về đi!
-Ngọc Bích về đi!
Hai người tranh cãi về hay không về cả nửa giờ vẫn chưa quyết được, nhóm người xôn xao, bàn qua bàn lại quên luôn cả sự có mặt của hắn. Hờ hững nhìn đám người đang mải bàn bạc tìm người thế mạng hắn đột nhiên tiến đến đặt tay mình lên vai Ngọc Bích:
-Ngươi ở lại!
Tay hắn lạnh ngắt, chẳng chút hơi ấm nào. Như là chạm phải đá làm nàng thoáng giật mình. Mọi người e ngại nhìn nàng, nàng lập tức lên tiếng trấn an:
-Mọi người về đi, Sở Cầu cũng về đi!
-Nhưng…
-Tôi không sao đâu!
Nàng cố gắng nặng ra một nụ cười, trước thì nàng không sợ nhưng sau khi bàn tay như băng đá của hắn chạm vào nàng bỗng thấy hãi người đàn ông này. Có thể thấy nét gắng gượng hiển hiện trên gương mặt dễ thương. Mọi người còn chưa kịp có ý kiến gì thêm thì “ầm” một cái tất cả bị hút về một cánh cửa đen ngòm mở rộng. Nàng biết là họ đã thoát, còn nàng thì sao đây? Giờ mới bắt đầu cảm thấy sợ, hàn khí tỏa ra thật bức người!
-Đứng đó làm gì? Lại đây!
Hắn không biết từ bao giờ đã đến trung tâm của vòng tròn khẽ cắm thanh kiếm xuống đất xoay mũi kiếm một vòng bán nguyệt, tất cả cảnh quan lập tức thay đổi. Những khối hàn băng biến mất, những cánh cửa cũng biến mất luôn, hóa hợp lại thành một căn phòng xa hoa, rèm phướng long phụng giăng khắp nơi. Hắn ung dung ngả người trên nhuyễn tháp nhìn về phía nữ tử bé nhỏ bên dưới. Nàng vì biến đổi đột ngột mà nhất thời choáng ngợp, cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ liền tiến về phía hắn. Từng bước chân nhỏ nhắn in trên thảm hoa, nàng không nghĩ rằng từ chỗ nàng đến chỗ hắn nhìn thì thấy thì gần nhưng lại xa như thế.
-Đến đây!
Bàn tay to lớn của hắn vươn ra, nàng ngơ ngác bắt lấy. Lạnh tê người! Tay hắn như bằng đá vừa cứng như thép lại lạnh như băng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt linh động của nàng, ẩn hiện một tia sợ hãi khó mà giấu được. Đột nhiên hắn cười, nụ cười tuyệt mĩ, đôi mắt phượng khép hờ đẹp như vẽ, đôi môi hồng tạo một đường cong hoàn mỹ trên gương mặt đẹp tựa đá cẩm thạch. Một nét kiều mị lạ lùng. Nàng bị hắn nắm kéo vào lòng, sớm yên vị trên nhuyễn tháp. Nhuyễn tháp thật mềm, thật êm, lần đầu tiên nàng được ngồi. Hắn vuốt cánh tay trắng mịn rồi đến cần cổ như ngọc, gương mặt trông như một búp bê xinh xắn. Hàng lông mi mở to để lộ hai viên ngọc đen láy long lanh, đôi môi hồng đào nhỏ nhắn, cái mũi thanh tú, một nét đẹp rất tự nhiên.
-Ngươi tên gì?
-Tôi… tên là Hoa Ngọc Bích!
-Ừm!
Hắn cúi xuống phả vào cổ nàng một luồng hơi lạnh như băng đá ngàn năm làm nàng khẽ rùng mình một cái. Âm thầm quan sát biểu hiện của nàng, vòng tay to lớn của hắn nuốt chửng nàng vào lòng, bàn tay to lớn siết lấy từng ngón tay thon nhỏ bé của nàng. Lạnh quá! Hắn… không có một chút hơi ấm nào!
-Sợ ta không?
Hắn đột nhiên cúi xuống hỏi, giọng nói tà mị, phảng phất nét hàn băng. Biểu lộ của hắn làm người ta sợ, cứ như vọng lại từ nơi u linh nào nhưng mang một vẻ uy quyền khó cưỡng nổi!
-Không!
Nàng cứng rắn trả lời, nếu như đã quyết định đánh đổi chính mình cho bạn bè nàng không có gì phải sợ hãi cả. Y nhìn nàng chăm chú, đã lâu lắm rồi mới có người nói chuyện với y.
-Ngươi tên là gì?
-Tôi là Hoa Ngọc Bích!
Gương mặt hắn kề rất sát, đẹp như tạc khiến cho người ta động lòng. Mái tóc màu trắng của hắn xõa dài xuống thảm. Hàm răng trắng như ngọc khi cười lộ ra hai chiếc nanh nhọn, nàng thầm đoán hắn chính là cương thi. Theo lời kể của mọi người thì cương thi không đi được phải bật nhảy, hút máu người và có nhiều khả năng đặc biệt khác.
-Ngài… chẳng đã hỏi câu đó rồi sao?
Hắn sao lại hỏi tên nàng đến hai lần? Bàn tay hắn lạnh tê buốt khiến nàng khẽ run. Nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập hàn khí, những tấm màn rủ xuống thêu hoa thật đẹp mắt, những chiếc bàn gỗ chạm khắc có lẽ đã có từ rất lâu đời. Những đồ vật bày biện ở đây rất đắt tiền, con hạc bằng vàng đính kim cương ở cổ, những chiếc lọ gốm sứ tráng men xanh được vẽ rất kì công, tỉ mỉ.
-Ngươi là người của làng?
Nàng gật đầu. Hắn có hút máu nàng không? Đột nhiên lại thấy sợ!
“…”. A, nàng giật mình! Môi hắn chạm vào cổ nàng như một luồng điện khiến người ta tê dại. Hút máu sao? Oa, dù thế nào nàng cũng rất sợ!
-Ngài… ngài tên gì?
Phải có cách nào trì hoãn nó lại chứ, nàng không muốn chết mà cạn khô máu chút nào! Hắn không trả lời, tiếp tục lướt trên cổ nàng, bàn tay to lớn của hắn khẽ vuốt qua cằm nàng.
-Tạ Âm Mẫn.
Từng chữ rất rõ ràng. Nàng giật mình, Tạ Âm Mẫn? Nàng có nghe nói đến cái tên này.
…
-Nãi nãi à, tối nay là Nguyên Tiêu nãi nãi cho cháu đi chơi nhé!
Nãi nãi đang ngồi sàn gạo nhìn cô bé thắt nơ tím, gương mặt dễ thương đang ngồi bên cạnh.
-Ừ, mà cháu định đi đâu thế?
Nãi nãi cười hiền từ, hôm nay Nguyên Tiêu khó trách bọn trẻ náo nức đến như vậy.
-Cháu định ra đồng chơi!
-Ra đồng?
-Dạ!
-Cũng được nhưng cháu nhớ không được đến ngôi miếu cổ phía Bắc làng nghe chưa?
-Sao vậy hả nãi nãi?
-Ai!
Nãi nãi ngừng sàn gạo ôm cô bé vào lòng.
-Hoa Ngọc Bích à, cháu không thể biết được đâu nơi đó thực ra là một nghĩa trang đấy!
Cô bé đó chính là nàng lúc còn nhỏ. Tựa đầu vào lòng bà, nàng hơi có chút sợ, nhưng con nít mà, ai chẳng hiếu kỳ?
-Sao lại là nghĩa trang hả nội?
-Nghe nói cách đây mấy trăm năm nơi đây là một thành các, người chủ thành là một người xuất chúng, tuy nhiên cuộc sống con người không là trường cửu nên ông ta học thuật trường sinh. Tự biến mình thành cương thi để giữ nét thanh xuân và sức mạnh!
-Vậy ông ta là cương thi tinh hả bà?
-Không hẳn? Cũng không thể nhận ra hắn là cái gì nhưng mà đó là nơi tà khí hội tụ rất nguy hiểm, cháu không nên đi đâu!
-Dạ!
Bên ngoài trời đã xế, hoàng hôn rực màu của lửa.
…
Vậy ra lời bà lúc đó… Nàng trầm tư, vậy người chủ thành chắc chắn là hắn.
-Đang nghĩ gì?
Thấy nàng thất thần đôi mày kiếm của hắn chau lại.
-Không, tôi chỉ nhớ nhà thôi!
Nàng lắc đầu, nhớ bà quá, giờ chắc bà đang sàn gạo, dù tối khuya thế nào bà cũng chỉ ngồi sàn gạo dường như đó chính là cách giết thời gian của bà!
-Lúc đó tại sao ngươi bước ra?
Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của nàng, tưởng như chế trụ cả cơ thể nàng trong đôi mắt màu hổ phách trong suốt của hắn.
-Tại sao?
Nàng vẫn chưa hiểu rõ câu hỏi.
-Vì sao ngươi muốn thế mạng cho chúng? Con người không phải cuộc sống chính là đáng quý nhất sao?