Nhà Trần Gia Cường và Vương Tề, phía Vương Tề thì ly hôn chồng vì hai bên không hợp, mà vợ Trần Gia Cường thì chết vì bệnh.
Trước đó Vương Tề kết hôn với Trần Gia Cường, cũng vì nhìn trúng tài văn chương của Trần Gia Cường. Đây là điều bình thường, bây giờ hai vợ chồng đã sống với nhau được vài năm, cảm tình không tệ. Vương Tề cũng vì cuộc hôn nhân thất bại trước đó mà quan niệm cuộc sống mới cũng thay đổi, thường dễ loại trừ tâm ma. Vương Tề biết Trần Gia Cường rất mạnh, nàng thay đổi ý kiến trước kia, dần để bụng đến tương lai của chồng.
Vương Tề nếu so sánh với Trần Gia Cường thì rất có ưu thế, nàng tiến vào tỉnh ủy sớm hơn Trần Gia Cường, vì vậy mà quan hệ rất rộng.
Mặt khác Vương Tề cũng vì hôn nhân mà hy sinh rất lớn, bây giờ không còn là người trong thể chế, nhưng rõ ràng là tránh họa được phúc, những năm qua từ tỉnh ủy ra ngoài làm ăn, kinh tế ngày càng ra trò, vì vậy gia đình cũng không túng quẫn như các nhân viên nhà nước khác, có thể nói là dư dả.
Có được ưu thế này, Vương Tề cũng coi như có được trợ lực tề gia.
Cũng vì vậy nên hai vợ chồng có thể nói là rất may mắn, đi ngủ có kẻ gối đầu, Vương Tề bày ra tư thế trợ giúp Trần Gia Cường trên con đường làm ăn. Hiện nay Trương Thanh Vân đến Giang Nam làm chủ tịch tỉnh, hơn nữa ánh mắt chủ tịch Trương lại sáng như đuốc, vừa đến khối chính quyền thì phát hiện sự phi phàm và tài hoa của Trần Gia Cường. Vương Tề còn chưa kịp phát lực thì Trần Gia Cường đã tiến vào làm thư ký cho Trương Thanh Vân, điều này rõ ràng là niềm vui lớn cho cả hai vợ chồng.
Khoảng thời gian trước sự vụ của Trương Thanh Vân tương đối nhiều, vì vậy Vương Tề không muốn quấy rầy. Gần đây Trương Thanh Vân gần nhàn nhã, Vương Tề để Trần Gia Cường ra mặt mời Trương Thanh Vân đến dùng cơm.
Trương Thanh Vân nghe nói Trần Gia Cường và Vương Tề là vợ chồng thì rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất vui vẻ nhận lời mời dùng cơm của Trần Gia Cường. Điều này càng làm cho Trần Gia Cường thành công mượn hoa hiến phật, cũng mời thêm vài người khác cùng nhau đến chia vui.
Không thể không nói Vương Tề mời khách vào đúng giai đoạn và rất hợp lý, như vậy có Trương Thanh Vân có thể sắp xếp một trường hợp tiếp xúc hợp lý với Lý Vũ Hiệp, thân phận Lý Vũ Hiệp rất mẫn cảm, đúng lúc giải quyết tâm tư phức tạp.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân cũng không muốn tiếp xúc với Lý Vũ Hiệp, nhưng người ta đã chủ động lôi kéo làm quen, hắn cũng không muốn làm người đứng ngoài ngàn dặm. Hơn nữa trước kia Lý Vũ Hiệp là trưởng phòng tổ chức thành phố Vũ Đức, Trương Thanh Vân cũng là cán bộ từ Vũ Đức đi ra, nếu hai bên tích cực thì khó thoát khỏi quan hệ đồng hương, vì vậy tiếp xúc là rất cần.
Một bữa cơm Vương Tề tụ tập mọi người lại càng phù hợp, có ý gặp mặt ôn chuyện cũ, hơn nữa cũng không làm cho Lý Vũ Hiệp cảm thấy vắng vẻ. Vì dù là Vương Tề hay Trần Gia Cường đều là cán bộ thuộc dòng chính của Trương Thanh Vân, Lý Vũ Hiệp cùng dùng cơm với đám người này và Trương Thanh Vân cũng không tính là được chiêu đãi hậu hĩnh.,
Năm giờ chiều, Trương Thanh Vân thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phòng, đúng lúc này Thẩm Di lại đến gõ cửa báo cáo công tác, hắn đành phải ngồi xuống. Khoảng thời gian này Thẩm Di đã để lại ấn tượng rất sâu cho Trương Thanh Vân, vì hắn đã từng gặp nhiều cán bộ ra sức công tác, nhưng cán bộ điên cuồng như Thẩm Di là lần đầu tiên.
Chỉ cần Trương Thanh Vân có chỉ đa͙σ công tác thì Thẩm Di nhất định sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất, hiệu suất cực kỳ kinh người. Hơn nữa Thẩm Di là trưởng ban tổng hợp phục vụ cho Trương Thanh Vân, nàng sắp xếp công tác đâu vào đấy, bây giờ Trương Thanh Vân hầu như đã nắm được tất cả phương diện công tác, điều này cũng có hơn phân nửa là công lao của nàng.
Người phụ nữ tinh anh có khí chất và hình tuọng tuyệt hảo này gióng như là một động cơ chưa bao giờ mệt mỏi, trước nay Trương Thanh Vân chưa từng thấy nàng có động tác thư giãn. Nói thật thì Trương Thanh Vân rất thừa nhận, cũng rất bội phục Thẩm Di.
- Được rồi, ŧıểυ Thẩm, công tác cũng không nên bán mạng. Thế này đi, hôm nay theo tôi ra ngoài có một bữa tiệc, người mời khách chính là bà chủ Vương, là vợ của Gia Cường. Mọi người đều là người quen, cô đi theo chúng tôi dùng một bữa cơm, cũng sắp xếp vài hoạt động thư giãn... ....
Trương Thanh Vân nói.
Thẩm Di có chút sững sốt, nàng giật mình nói:
- Điều này...Điều này thích hợp sao? Tôi... ....
- Cái gì mà không thích hợp? Nói thích hợp là không nên giữ quy tắc.
Trương Thanh Vân nói, Thẩm Di cũng không dám nói thêm lời nào, nhưng nàng cũng không dám đi cùng xe với Trương Thanh Vân, vì vậy nói:
- Vậy thì được, anh nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đi chuẩn bị, đảm bảo sẽ đến đúng giờ.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Vậy cũng được, tôi sẽ để Gia Cường liên lạc với cô, trước tiên cô nên về trước.
Thẩm Di rời không phòng làm việc của Trương Thanh Vân mà trái tim đập lên bình bình. Cũng không phải nàng có ý nghĩ gì khác biệt, chẳng qua nàng có chút cao hứng, vì từ nhỏ đến lớn bị tác động bởi hoàn cảnh sống nên trong khung của nàng là một người mạnh mẽ hơn người.
Sau sự kiện Trương Thanh Vân hỏi mối quan hệ giữ Mai Vinh và Thẩm Di lần trước, nàng luôn cảm thấy Trương Thanh Vân không tín nhiệm mình, không chào đón mình. Nàng cũng vì chứng minh năng lực của mình, vì muốn chứng minh mình xứng với vị trí tư bình tổng hợp mà nàng luôn liều mạng công tác trong khoảng thời gian gần đây.
Thẩm Di tin nếu mình cố gắng công tác thì sẽ được thừa nhận, hôm nay Trương Thanh Vân có thể đưa nàng đi dự tiệc, điều này làm nàng được ủng hộ, còn làm nàng vui sướиɠ hơn cả những lức được công khai khen ngợi.
Trương Thanh Vân ngồi trên một chiếc Audi A6, Vương Tề mời khách ở một nhà hàng gọi là Tử Phủ Đình. Xe chạy theo con đường bên cạnh dòng Thanh Giang ra ngoài nɠɵạı ô, càng chạy đi Trương Thanh Vân càng thấy quen thuộc. Khi đến đúng vị trí, Trương Thanh Vân xuống xe, hắn ngây ra như phỗng.
Quán cơm này chính là căn biệt thự nɠɵạı ô trước kia của Lăng Tuyết Phi, biệt thự vẫn như trước, hoa viên bên ngoài vẫn vậy, Trương Thanh Vân vẫn thấy rất quen thuộc, nhưng sao nơi đây lại biến thành nhà hàng?
Dù trong lòng Trương Thanh Vân có rất nhiều nghi vấn nhưng vẫn không có biểu cảm rõ rệt, lúc này đám người Vương Tề cũng tiến lên đón chào, người đi đầu tất nhiên sẽ là Lý Vũ Hiệp. Trương Thanh Vân cười ha hả rồi vươn tay nói:
- Trưởng phòng Lý, hôm nay tôi mượn hoa hiến phật mời anh dùng cơm, tôi nghĩ mọi người đều là người quen, cùng nhau gặp mặt sẽ có bầu không khí, cũng không biết anh thấy thế nào?
- Vâng, rất tốt, tôi đã sớm quen biết giám đốc Vương, chủ nhiệm Trần và thư ký trưởng Thẩm. Trước nay chúng tôi đều là cấp dưới của anh, bây giờ nên tụ tập lại cũng là đương nhiên. Ha ha... ....
Lý Vũ Hiệp nói, hai tay duỗi ra, khẽ khom lưng, có vẻ rất chuyên chú và chú ý. Tất nhiên lão cẩn thận như vậy sẽ làm người ta sinh ra cảm giác thoải mái.
- Nha đầu Vương Tề đúng là khó lường, bây giờ cũng nên gọi là giám đốc Vương. Ha ha, trong quan trường mất đi một vị nữ tướng, Giang Nam có thêm một bà chủ nổi tiếng, đúng là danh tiếng lớn... ....
Năm xưa khi Trương Thanh Vân còn làm trưởng ban của phòng giám sát thì Vương Tề còn là nữ nhân viên duy nhất trong bạn. Khi đó nàng rất vui vẻ hòa đồng, tất cả mọi người đều thích tìm đến nói đùa vài câu. Mới đây mà đã vài năm trôi qua, bây giờ nàng mặc đồng phục công sở, trên người bùng ra hương vị trưởng thành và ung dung của một vị giám đốc, nào còn là ŧıểυ nha đầu bừng bừng sức sống như năm xưa?
- Chủ tịch, anh lại chọc em nữa rồi, nếu năm xưa anh cũng ra ngoài công tác kinh tế, chúng ta sẽ cùng là những nhà kinh doanh phát triển, có thể nói sẽ tiến vào trong bảng xếp hạng một trăm.
Vương Tề nói.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn chỉ vào Trần Gia Cường nói:
- Gia Cường, trong nhà cũng không nên đấu võ mồm với ŧıểυ Vương, nha đầu này miệng lưỡi sắc bén, cậu đấu không lại.
Trần Gia Cường bị chọc đến mức gương mặt đỏ bừng, hắn liên tục khoát tay, Vương Tề thấy chồng như vậy thì kéo tay nói:
- Anh có gì uất ức thì cứ nói với chủ tịch, đừng nhăn nhó đỏ mặt, điều này làm người ta tưởng em ức hiếp anh, như vậy có phải oan uổng cho em rồi không?
Vương Tề vừa nói như vậy thì mọi người càng thêm vui vẻ, bầu không khí càng hòa hoãn. Vương Tề và Thẩm Di giống như đều có quen biết, hai nàng cùng đi trước, mọi người tiến vào trong nhà hàng.
- Chủ tịch, đây là nhà hàng của có các món ăn nổi tiếng của dân tộc Thổ ở khu tự trị Thành phố Lễ Dương, bà chủ là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Lăng Tuyết Phi, cũng chính là người Lễ Dương. Mọi người đều là khách quen ở đây, thậm chí Ngải Gia bên kia cũng rất chú ý.
- Em thấy nơi đây thanh tĩnh, vì vậy mới cố ý sắp xếp, không biết cò phù hợp với anh không?
Vương Tề nói.
Trương Thanh Vân có chút không yên lòng, hắn cẩn thận quan sát ngôi biệt thự, tuy trước kia tới đây không nhiều nhưng ấn tượng rất sâu. Hắn phát hiện nơi này có nhiều cải biến, dù sao thì một ngôi nhà cao cấp trở thành nhà hàng, tất nhiên sẽ có nhiều biến đổi.
Năm xưa biệt thự của Lăng Tuyết Phi cũng rất có danh tiếng ở Giang Nam, bây giờ được tạo hình lại, tất nhiên càng thêm ung dung hoa lệ.
Vương Tề dẫn đường, đám người đi qua biệt thự lớn phía trước, sau đó Trương Thanh Vân mới phát hiện ở phía sau là một không gian mở, thay đổi quá lớn. Kiến trúc phía sau rất khác lạ, hoàn toàn là kiểu cách ở thành phố Lễ Dương, cầu nhỏ nước chảy, hoa cỏ tỏa hương, điều này làm cho tâm thần người ta trở nên thoải mái. Dòng Thanh Giang cách đây không xa, vị trí này nước chảy rất chậm, tất nhiên cảnh quan rất phù hợp.
Trương Thanh Vân thầm khen một tiếng quá tốt nhưng trong lòng nghĩ đến Lăng Tuyết Phi, người phụ nữ này biến biệt thự thành nhà hàng, hơn nữa còn xây dựng với cấp bậc cao, rõ ràng có tâm tư.
Vương Tề nói không sai, những món ăn của dân tộc Thổ được làm rất đặc biệt, từ lúc tuyển chọn vật liệu đến nấu nướng đã đạt đến mức độ làm người ta líu lưỡi. Những món ăn dân tộc Thổ thường chú ý đến độ lửa , truy cầu thưởng thức tự nhiên, nấm phải lấy từ núi sâu, thức ăn coi trọng hương vị bản địa, cơm nấu củi, không thiếu các món cá mắm thôn quê.
Nhưng những món như vậy được chú ý và sử dụng rất đúng chỗ, hương thơm ngào ngạt, Trương Thanh Vân trước kia còn chưa được thưởng thức qua một bữa tiệc dần tộc Thổ tốt đẹp thế này