Thông qua điện thoại với Ân Bằng Phi, Trương Thanh Vân biết được tình huống ở Giang Nam. Hắn cơ bản đã biết báo cáo nhờ bí thư Hoàng đưa lên trung ương đã phát huy tác dụng, nếu không thì phía Giang Nam sẽ chẳng có phản ứng như vậy.
Nhưng xét đến cùng thì Trương Thanh Vân vẫn thất vọng với những phản ứng của Giang Nam, dù Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn có tâm tư gì, đối mặt với vấn đề của Giang Nam mà bọn họ nghĩ đến Ân Bằng Phi đầu tiên, điều này là sai phương hướng.
Ân Bằng Phi không phải chỉ đơn thuần là vấn đề công tác ở Giang Nam, đơn giản là phản ánh bầu không khí chính trị không xong ở Giang Nam. Nếu bọn họ thật sự ý thức được vấn đề này, bọn họ nên điều tra đến cùng quá trình điều động Ân Bằng Phi, cuối cùng sẽ tóm được một mớ quan hệ lằng nhằng, sẽ bắt được một nhóm người, kinh sợ một nhóm người, chậm rãi đảo ngược bầu không khí chính trị ở Giang Nam.
Nhưng bây giờ xem ra Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn không có quyết tâm này, bọn họ chọn phương án đâm lao theo lao. Bản thân chuyện điều động Ân Bằng Phi đã là sai lầm, bây giờ bọn họ lại không thừa nhận vấn đề, ý đồ để cho Ân Bằng Phi có chức có quyền trên phương diện công tác mới, chính là che giấu ý đồ xấu xa, thái độ như vậy là chính xác sao?
Trương Thanh Vân thấy nếu Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn có thái độ như vậy, xem ra cục diện Giang Nam khó đổi. Tất nhiên nếu xét từ góc độ nào đó thì Giang Nam đã đạt đến mức độ quá cao, có thể nói đã đủ nể mặt Trương Thanh Vân.
Hơn nữa vài tên đầu sỏ ở Giang Nam cũng không ngốc, có lẽ cũng biết có người phản ứng vấn đề của Giang Nam ở trung ương. Bọn họ phán đoán những thứ này có liên quan đến Trương Thanh Vân, vì vậy mà Ân Bằng Phi mới phát sinh biến hóa ngiêng trời lệch đất ở phòng công nghiệp tỉnh Giang Nam.
Nhưng nếu phân biệt rõ ràng vấn đề thì Trương Thanh Vân lại cảm thấy bất an. Thử nghĩ xem, nếu Ân Bằng Phi không có ngọn núi cao như Trương Thanh Vân, nếu không có người mở miệng dùm, như vậy sẽ gặp phải tình cảnh gì?
Đáp án đã rất rõ ràng, dù ai cũng có thể dễ dàng suy đoán được, và đây chính là hiện trạng chính đàn ở Giang Nam. Dù sao thì lãnh đa͙σ tỉnh cũng xem xét quan hệ, bây giờ cấp tỉnh còn như vậy, sao có thể đảm bảo sự công bình công chính ở các cấp thành phố quận huyện? Vì vậy Trương Thanh Vân rất thất vọng với những tình huống được Ân Bằng Phi phản hồi.
Tất nhiên Trương Thanh Vân vẫn cho Ân Bằng Phi những lời cổ vũ nguyên vẹn, để hắn cố gắng công tác ở phòng công nghiệp, không cần phải phụ cơ hội tốt. Ân Bằng Phi cũng rõ ràng cảm nhận được sự cổ vũ của Trương Thanh Vân, trong lúc hai người nói chuyện, hắn cũng có nhiều vấn đề thỉnh giáo Trương Thanh Vân, có những vấn đề mà Trương Thanh Vân thậm chí còn khó đưa ra đáp án.
Thật ra chính đàn Giang Nam bây giờ rất dị dạng, chính trị đã không còn công bình công chính, công khai, tất nhiên sẽ tiếp tục phát sinh ra những vấn đề làm người ta mê man. Cục diện Giang Nam nằm ở chính vấn đề này.
Dưới tình huống lãnh đa͙σ không có phương án giải quyết cục diện bất lợi, vì vây thể chế sẽ liên tục xuất hiện đả kích ở tất cả các cấp lãnh đa͙σ, truyền thống quan trường sẽ biến đổi, cán bộ sẽ mất đi niềm tin và tín ngưỡng. Đây rõ ràng là một căn bệnh truyền nhiễm, một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng thì bầu không khí chính trị sẽ hoàn toàn hỗn loạn, chính đàn một phương sẽ mù mịt, muốn khôi phục lại nguyên khí thì phải mất năm năm hay mười năm.
Lúc này bầu không khí chính trị Giang Nam sẽ liên tục đi lên con đường chuyển biến xấu, các cấp đảng ủy chính quyền từ quận huyện lên thành phố sẽ gặp phải đả kích cực nặng ở niềm tin và giá trị quan trường.
Những cán bộ có năng lực sẽ không so sánh được với đám người vô năng nhưng nhiều quyền lắm thế, những cán bộ tài hoa siêu quần sẽ khó sánh được với kẻ ngốc có quan hệ rộng. Cuối cùng là đám quan viên các thế lực sẽ như cá gặp nước, những cán bộ trượng nghĩa và thật sự cầu thị sẽ bị xa lánh, hoàn cảnh như vậy không quá xấu sao?
Trương Thanh Vân có thể nói mang theo tâm tình hậm hực nói lái xe chạy đến nghĩa địa công ở Chung Sơn. Đây là thời điểm xuân hạ giao mùa, khắp nơi đều thấy sức sống bừng bừng, đặc biệt là những thân tùng trong nghĩa địa lại càng xanh mướt.
Thời điểm này cũng là mùa sinh động của các loài chim chóc trên núi, đoạn đường đến nghĩa địa tràn ngập hương vị thiên nhiên, lúc này thiên nhiên như một thes nữa, đang cố gắng bày tỏ sức quyến rũ của mình với mọi người.
Trương Thanh Vân đứng trước bia một của Tần Vệ Quốc mà không khỏi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh. Bí thư Tần ra đi chưa quá lâu nhưng Trương Thanh Vân kinh ngạc phát hiện cỏ dại đã mọc tràn lan khắp mộ, trước sau là một khung cảnh hoang vu... ....
Trương Thanh Vân gọi lái xe kiêm cảnh vệ Mao Khiêm và Điền Lãng Hồng đến, mọi người cùng nhổ cỏ dại. Trong quá trình này bàn tay Trương Thanh Vân thường hay động vào mộ bia lạnh lẽo, cảm giác lạnh buốt như thấu vào tim phổi, làm tâm tình Trương Thanh Vân bắt đầu biến đổi.
Trương Thanh Vân lúc này vẫn còn nhớ rõ tình cảnh bí thư Tần trước lúc hấp hối vẫn còn không quên tình hình ở Hoa Đông. Thật ra vào thời điểm cuối cùng Tần Vệ Quốc nắm tay Trương Thanh Vân, nếu xét về một khía cạnh nào đó cũng bày tỏ sự kỳ vọng của lão vào Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân biết rõ, Thang Vận Quốc kỳ vọng chính là muốn Trương Thanh Vân có thể thay lão đền bù những gì tiếc nuối trong lòng, nhưng khi Tần Vệ Quốc ra đi thì Trương Thanh Vân dù xét ở lý lịch hay năng lực cũng không thể đến Hoa Đông làm chư hầu một phương. Cuối cùng Tần Vệ Quốc cũng không nói gì thêm, nhưng Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được sự tiếc nuối sâu sắc của lão.
Tất nhiên biết đâu trong lòng Tần Vệ Quốc cũng có sự chờ mong, dù sao không gian phát triển của Trương Thanh Vân vẫn còn rất rộng, với tình hình như lúc này thì sẽ liên tục phát triển. Khi đó, biết đâu Trương Thanh Vân sẽ có thể về Hoa Đông một lần.
Trương Thanh Vân hiểu rất rõ những điều này, trước kia khi suy nghĩ đến nó thì hắn thường khó kiềm chế tâm tình trong lòng.Vì hắn cảm thấy mình còn chưa đạt đến yêu cầu của bí thư, nhưng gần đây hắn lại thấy được khá nhiều tình cảnh mới.
Đặc biệt là bây giờ, khi hắn tảo mộ Tần Vệ Quốc thì trong đầu liên tục nghĩ về Giang Nam, lại nghĩ đến Hoa Đông. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình có thể thử gánh vác trọng trách, vì hắn thấy mình là người không an phận... ....
Quách Tuyết Phương không hổ danh là người phụ nữ có năng lực cực mạnh, không lâu sau khi những món tiền khổng lồ của Quách gia chuyển vào Hoa Đông thì đã đạt được những thành quả đáng khích lệ.
Khu giải trí Hoa Sơn được Quách Tuyết Phương đầu tư hơn mươi tỷ đồng, sự thật đã chứng minh ánh mắt của nàng rất phù hợp, những năm nay Hoài Dương đi theo con đường đặc sắc kinh tế, những năm nay du lịch nghỉ dưỡng, du lịch sinh thái nông thôn luôn phát triển cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi Quách Tuyết Phương thu mua khu giải trí Hoa Sơn thì tiến hành chỉnh hợp tài nguyên một cách toàn diện, khu giải trí Hoa Sơn đã trở thành một khu nghỉ ngơi giải trí đứng đầu Hoa Đông.
Đặc biệt là Quách Tuyết Phương lợi dụng tư nguyên hùng mạnh của tập đoàn Vân Sơn mà đầu tư một câu lạc bộ golf cao cấp nhất Hoa Đông. Dưới sự giúp đỡ của thị ủy chính quyền Hoài Dương, sân golf Loan Nhạc ở Hoa Sơn đã trở thành địa điểm đăng ký thi đấu cho tỉnh Hoa Đông, đây cũng là tiêu chí làm cho khu giải trí Hoa Sơn rời khỏi Hoa Đông mà tiến chân ra cả nước, thậm chí là quốc tế.
Khu giải trí Hoa Sơn có những khu vực đặt biệt dành cho người giàu có, mức độ xa hoa còn vượt qua câu lạc bộ Lam Thiên ở thủ đô và câu lạc bộ ở Hoàng Hải, vì thế mà khu vực chuyên biệt này hoạt động theo quy chế hội viên.
Hơn nữa thẻ hội viên lại có yêu cầu rất cao, vì vậy những năm gần đây người có chút thân phận ở Hoa Đông và cả nước đều vì có được tấm thẻ hội viên của khu giải trí Hoa Sơn mà vẻ vang mặt mày. Sách lược kinh doanh của Quách Tuyết Phương rõ ràng rất phù hợp, không thể nghi ngờ đã nắm chặt nhược điểm của người khác, đúng lúc đào móc tâm tư ganh đua so sánh, tự sĩ diện, xem xét mặt mũi, vì vậy mà kinh doanh lên một độ cao mới.
Khu khách quý trong khu giải trí Hoa Sơn, đây là một quán bar nhỏ, từ quán bar này nhìn ra ngoài có thể thu toàn cảnh sân golf vào mắt. Vị trí quán bar nằm ở một vị trí hoàng kim của khu giải trí Hoa Sơn, vì vậy mà những người vào đây có thân phận không tầm thường.
Lăng Tuyết Phi đeo một cặp kính râm, nàng cầm trên tay một quyển tạp chí và lật ra xem rất ưu nhã. Vẻ mặt nàng có vẻ lạnh nhạt, nhưng hai hàng chân mày có chút bực bội.
Trước mặt Lăng Tuyết Phi là một người đàn ông rất tao nhã, hai tay hắn đan vào nhau trên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lăng Tuyết Phi, trên mặt treo nụ cười, bộ dạng không nóng không vội.
- Tuyết Phi à, chỉ cần em thích thì chúng ta sẽ có một khu giải trí như thế này, nếu em thích thì chúng ta có thể cùng làm một khu giải trí thế này ở HongKong hoặc Canada, tất cả các sự vụ đều do em xử lý, như vậy mỗi ngày em cũng không cần lo lắng về vấn đề tác phẩm... ....
Người đàn ông nói, giọng điệu rất dịu dàng nhưng tiếng phổ thông lại không quá chuẩn, mang theo hương vị HongKong.
Lăng Tuyết Phi nhíu mày nói:
- Thế nào? Anh không thích ca sĩ sao?
- Không, không, em hiểu lầm ý của anh rồi, chẳng qua anh thấy mỗi lần em đến đây thì tâm tình rất ổn định giống như rất hưởng thụ phong cảnh ở đây. Anh nghĩ em thích phong cảnh này, có phải vậy không?
Lăng Tuyết Phi mỉm cười, nàng tiếp tục vùi đầu vào tạp chí, giữa hai người lại rơi vào trong trầm mặc.
Người đàn ông tao nhã thở dài một hơi, hắn chậm rãi lắc đầu. Lăng Tuyết Phi liếc mắt nhìn đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Người ngồi đối diện với Lăng Tuyết Phi không phải nhân vật tầm thường, hắn là công tử Vạn Hâm của chủ tịch Vạn Dân tập đoàn Vĩnh Phong ở Hong Kong, Vạn Dân là tài phiệt ở HongKong, có xếp hạng rất cao trên bảng vàng các tỷ phú.
Vạn Hâm là con của Vạn Dân, tất nhiên hắn sẽ là công tử kim cương, nếu nói không khoa trương thì hắn có thể hô phong hoán vũ ở HongKong.
Một nhân vật như vậy lại cứ quấn lấy Lăng Tuyết Phi, ngay từ khi ở HongKong đã điên cuồng dùng tất vốn liếng để điên cuồng theo đuổi nàng, bây giờ lại chạy ngàn dặm đến Hoa Đông