Báo cáo điều tra này trự tiếp đưa lên cho trung ương, bình thường đây đều là phương pháp báo cáo của tổ giám sát và các cán bộ lão thành, tình huống một phó bộ trưởng thường vụ bộ thương mại như Trương Thanh Vân báo cáo lên cho trung ương thế này là rất ít gặp.
Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không dùng danh nghĩa của mình để đưa lên, khoảng thời gian trước Hoàng Tân Quyền vừa về Giang Nam giải sầu, Trương Thanh Vân đưa báo cáo cho Hoàng Tân Quyền, hắn nói ra ý nghĩ của mình. Hoàng Tân Quyền đồng ý sẽ dùng danh nghĩa của mình để đưa báo cáo lên cho trung ương.
Hoàng Tân Quyền vốn chỉ là một cán bộ ngồi trên vị trí phó bộ về hưu, với danh nghĩa của lão mà đưa báo cáo lên cho trung ương là vẫn chưa đủ. Nhưng Hoàng Tân Quyền dù sao cũng là cán bộ không tầm thường, bối cảnh của lão rất mạnh, hơn nữa thanh danh cực cao, vì vậy Trương Thanh Vân rất chờ mong báo cáo phát huy tác dụng.
Hoàng Tân Quyền rõ ràng cũn không chờ mong như Trương Thanh Vân, lão nói:
- Thanh Vân, báo cáo này rất tốt, nội dung xác thực và tỉ mỉ, có thể có tác dụng lớn.
- Cần phải bộc lộ rõ vấn đề của Giang Nam như vậy, nếu thật sự là cậu viết báo cáo thì cứ nên tin tưởng.
Hoàng Tân Quyền khựng lại rồi nói:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi cậu viết báo cáo thì tâm tình đã động. Thế nào? Vừa mới từ Hoa Đông về được vài tháng mà đã nhớ rồi sao?
Trương Thanh Vân suy xét lại, hắn phát hiện lời nói của Hoàng Tân Quyền không phải không có lý, đối mặt với công tác của bộ thương mại, hắn tình nguyện xuống tỉnh công tác. Đặc biệt là lần này đi Giang Nam, hắn trơ mắt nhìn những vấn đề độc hại còn tồn tại, tâm tình rất uể oải.
Trong lòng Trương Thanh Vân đã không biết nghĩ ra bao nhiêu biện pháp cho Giang Nam, đáng tiếc là hắn dù sao cũng không phải là người trong ban ngành Giang Nam, có nhiều thứ chỉ suy nghĩ mà không thể áp dụng. Hắn cố tình muốn giúp Nghiêm Tụng Tuấn, nhưng mọi người đều ở cấp bậc cao, mỗi người có một ý nghĩ khác biệt, có nhiều thứ khó thể tương trợ.
- Bí thư Hoàng, nếu cháu đi Giang Nam, cháu nhất định sẽ xử lý sạch sẽ vấn đề ở Giang Nam. Bây giờ vấn đề lớn nhất ở Giang Nam chính là vấn đề hỗn loạn ý thức của cán bộ, bầu không khí chính trị cực kỳ kém, những thành tích trong cải cách cán bộ đã hầu như biến thành hư ảo.
- Nguyên nhân nằm sâu bên trong chính là các phe phái san sát, các phe phái lại không phải chỉ có nút thắt về lợi ích chính trị, lợi ích về kinh tế và chủ tịch luôn buộc chặt vào nhau. Tình trạng thế này chính thức đưa niềm tin của khối chính quyền hạ thấp, đồng thời cũng khó thi hành biện pháp chính trị, tuyển chọn cán bộ không công bằng công chính, ai cũng chỉ muốn ra vẻ, làm công trình chiến tích.
- Dưới hình thái ý thức như vậy thì quan hệ giữa đảng và dân sẽ bị ảnh hưởng, lúc này sẽ làm cho kinh tế Giang Nam chính thức suy sút.
Trương Thanh Vân nói, hắn ngừng lại nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Cho nên vấn đề Giang Nam là không phải nhỏ, căn bản là vấn đề cũng đã xảy ra, nếu cứ tiếp tục như vậy vài năm thì tất cả mọi thứ của Giang Nam sẽ bị rút ruột. Quan trọng là tỉnh cảnh này cũng không nên để kéo dài quá lâu, cục diện Giang Nam hôm nay là như vậy, ngày mai sợ rằng Giang Bắc cũng sẽ theo gót, cuối cùng cả Trung Nguyên sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn. Đây không còn là vấn đề của một tỉnh, đây là tai họa lớn của quốc gia.
Hoàng Tân Quyền cười, lão chậm rãi lắc đầu nói:
- Cậu nói có chút quá, nếu nói theo hướng khách quan, vấn đề Giang Nam vẫn còn chưa đến mức nghiêm trọng như cậu nói, nhưng có một điểm xác định, đó chính là cục diện Giang Nam quá rối.
- Đối với cục diện này thì người khác tránh còn chưa kịp, cậu tuổi trẻ khí thịnh không phải muốn chạy về phía vấn đề sao? Hơn nữa dù sao cậu cũng còn trẻ, chuyện Giang Nam rất phức tạp, trung ương sẽ tổng hợp suy xét, nếu sử dụng cậu là một bước cờ khá mạo hiểm, cậu cho rằng trung ương sẽ đưa ra quyết sách mạo hiểm sao?
Trương Thanh Vân im lặng không nói, Hoàng Tân Quyền nói rất đúng, dù lão không nói thì Trương Thanh Vân cũng biết cơ hội mình đến Giang Nam là rất nhỏ. Dù sao ban ngành Giang Nam cũng vừa điều chỉnh, trung ương sẽ không có lý do gì từ chối năng lực của ban ngành một cách nhanh chóng như vậy.
Trương Thanh Vân đã tiếp xúc vài lần với Nghiêm Tụng Tuấn, hắn phát hiện người này còn chưa tiến vào trạng thái, tình huống này sẽ làm trung ương quyết định không thay người.
Trương Thanh Vân cũng không ôm hy vọng với vấn đề này, Hoàng Tân Quyền nói hắn có tư tưởng biến động cũng đúng, nhưng nguyên nhân căn bản hắn viết báo cáo cũng chỉ là mong muốn trung ương coi trọng vấn đề ở Giang Nam. Nếu báo cáo được trung ương coi trọng thì Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn sẽ được trung ương giúp đỡ mạnh mẽ, bọn họ triển khai vài mở rộng công tác sẽ thuận lợi hơn.
Mặt khác vấn đề ở Giang Nam cũng không phải chỉ nhìn vào mặt ngoài, các phe phái ở Giang Nam đấu tranh không ngớt, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự kinh tế chính trị. Dưới tình huống này trung ương cũng sẽ gây ra áp lực cho Giang Nam. Thành phố Thành Đô, trong khu hành chính phòng công nghiệp, Ân Bằng Phi là phó phòng, hắn có một phòng làm việc nho nhỏ. Hắn từ vị trí chính ban là chủ tịch quận Nhạc Điền tiến lên cấp phó phòng, đây rõ ràng là chuyện nên vui.
Nhưng tâm tình của Ân Bằng Phi lại không xong, vì hắn biết rõ điều chỉnh công tác lần này chẳng qua chỉ là giai đoạn ngầm mà thôi. Hắn đắc tội với quá nhiều người ở Thanh Giang, xúc phạm đến lợi ích của nhiều bên, ngăn cản con đường phát tài của người, trở thành chướng ngại của mọi người, đây mới là nguyên nhân căn bản khi được điều chỉnh.
Trong phòng công nghiệp có rất nhiều phó phòng, tính ra trong tám phó phòng thì Ân Bằng Phi xếp ở vị trí sau cùng, xem ra không có mấy thực quyền.
Hắn từ Thanh Giang đến tỉnh thành, từ cấp ban đến cấp phòng, nếu thật sự là chuyện vui thì quận Nhạc Điền đã tổ chức tiệc đưa tiễn rầm rộ. Nhưng thực tế hắn đi rất quạnh quẽ, giống như một áng văn: Lặng lẽ mà đi, không có chút áng mây màu!
Mãi đến lúc Ân Bằng Phi rời khỏi quận Nhạc Điền mới biết nhân duyên của mình quá kém, sau khi bí thư quận tuyên bố tin tức trên hội nghị thường ủy, tan họp và mọi người đến chúc mừng hắn bầng ánh mắt ngoài cười trong không, sau đó ai cũng nhanh chóng bỏ đi thật xa, giống như sợ bị dính phải xui xẻo trên người hắn.
Ân Bằng Phi đến phòng công nghiệp cũng không làm bùng lên bao nhiêu gợn sóng, chẳng qua chỉ phát biểu vài lời trên hội nghị, dù sao đây cũng là đơn vị, vì vậy ban ngành rất khách khí.
Chỉ cần nhìn các thành viên ban ngành thì Ân Bằng Phi biết mình đến phòng công nghiệp chẳng qua không phải là công tác, chỉ là dưỡng lão mà thôi. Đến bây giờ hắn đã đến đây hơn nửa tháng, cũng không ai sắp xếp công tác, hắn trở thành một người nghỉ ngơi hoàn toàn.
Nếu Ân Bằng Phi thật sự là mặt trời lặn về tây, tất nhiên hắn sẽ không u buồn như lúc này. Nhưng sự thật không phải là như vậy, Ân Bằng Phi là cán bộ trẻ, bây giờ lại đang ở tuổi tráng dương, bây giờ cuộc sống hổn loạn, đúng là khó thể tiếp nhận.
Điều làm Ân Bằng Phi càng thêm khó chịu chính là tất cả những gì đã làm ở quận Nhạc Điền đã là quá khứ, công tác của hắn đều đã bị xô ngã, tất cả quy hoạch mà hắn khổ tâm làm ra đã trở thành giấy lộn, trong khi đó phần lớn mọi thứ lại là tâm huyết của hắn.
Lúc này tâm tình của Ân Bằng Phi hạ xuống rất thấp, trong lòng oán giận, nhưng hắn lại không làm gì được, hắn cảm thấy minh bị đãi ngộ bất công nhưng lại chẳng thể tố cáo, không thể cáo trạng, vì điều hắn đến phòng công nghiệp chính là ý kiến của tỉnh ủy.
Hơn nữa điều động từ vị trí chủ tịch quận đến cấp phó phòng tuyệt đối là đề bạt, người ta đã làm rất cẩn thận, vì muốn để cho Ân Bằng Phi không thể vùng vẫy. Tất nhiên hắn cũng có thể vùng vẫy, hắn hoàn toàn có thể ẩn nhẫn ở phòng công nghiệp chờ đợi thời cơ.
Tuy nói là như vậy nhưng mỗi lần Ân Bằng Phi nghĩ đến Thanh Giang lại nghĩ đến Nhạc Điền, hắn cảm thấy tâm tình chán nản đáng sợ. Hắn cảm thấy đợt thăng chức lần này là trò khôi hài, có người đang sỉ nhục sự thông minh của hắn.
Người ta làm như vậy sẽ không sợ Ân Bằng Phi chó cùng rứt giậu, người mà bọn họ kiêng kỵ đã bị cho ra rìa.
Dù sao Ân Bằng Phi cũng là người của Trương Thanh Vân, tuy ŧıểυ tử này vướng tay vướng chân người khác nhưng cuối cùng cũng không ai dám xử lý, bọn họ dùng một phương pháp điều chỉnh công tác cực kỳ uyển chuyển để giải quyết vấn đề.
Đây cũng chính là vấn đề làm Ân Bằng Phi căm tức, hắn không chỉ một lần muốn điện thoại cho Trương Thanh Vân nói rõ tình huống, nhưng hắn vẫn không làm. Hắn tin đám người kia dám ra tay vì có chỗ dựa dẫm.
Hơn nữa bí thư Trương giờ lại đang ở thủ đô, cũng ngoài tầm tay với vấn đề ở Giang Nam. Nếu Ân Bằng Phi đến tìm, như vậy cũng chỉ gây ra phiền toái cho Trương Thanh Vân, sẽ không thể thay đổi kết quả, nếu như vậy thì Ân Bằng Phi tìm Trương Thanh Vân sẽ làm được gì?
- Tút, tút, tút!
Điện thoại vang lên, Ân Bằng Phi nhíu mày nhấc điện thoại, bên kia vang lên một âm thanh trong trẻo:
- Trưởng phòng Âu phải không? Tôi là Vương Huy phía văn phòng, vừa rồi trưởng phòng thông báo, chiều nay có một hội nghị cán bộ lão thành.
Khóe miệng Ân Bằng Phi chợt co quắp, hắn thản nhiên nói:
- Được rồi... ....
Ân Bằng Phi chỉ nói ra hai chữ, có thể nói là tiếc chữ như vàng. Đối phương không biết tính cách của hắn nên không muốn nói thêm. Khi Ân Bằng Phi định cúp điện thoại thì Vương Huy bên kia lại nói:
- Đúng rồi, trưởng phòng Âu, về vấn đề nhà cửa của anh, tôi vừa nhận được thông báo của phòng hậu cần, bọn họ đã sắp xếp xong nhà của anh trong khu gia thuộc. Anh xem khi nào rãnh, tôi giúp anh chuyển hành lý từ khách sạng sang nhà.
- Cám ơn anh, ngay trưa nay cũng được, hành lý của tôi cũng không nhiều, anh sắp xếp hai người là được.
Ân Bằng Phi nói, giọng điệu vẫn rất nhạt.
Sau khi Ân Bằng Phi nói như vậy thì bên kia cũng không còn gì để nói. Sau khi cúp điện thoại thì khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười lạnh, khu gia thuộc số 1 chính là khu tập thể xếp hàng đầu của phòng công nghiệp.
Đến bây giờ phòng hậu cần cho Ân Bằng Phi vào ở trong khu số một, mặt khác dùng xe ở phòng công nghiệp là rất nghiêm, Ân Bằng Phi chưa đủ tư cách, vì vậy những ngày gần đây đều đi làm bằng xe buýt