Khách sạn Xuân Thành, hôm nay thời tiết rất trong, tuy vẫn còn giá lạnh nhưng bầu trời xanh thẳm, những vùng đóng băng bùng lên những ánh sáng rực rỡ chói mứt dưới ánh sáng mặt trời.
Trong khu cư ngụ của Trương Thanh Vân ở khách sạn Xuân Thành, hắn đang ngồi ở trung tâm phòng tiếp khách, những thành viên tổ giám sát, kể cả trưởng phòng Sở của sở thương mại tỉnh Liêu Đông đều ngồi ở hai bên.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân không chút biểu cảm nhưng các thành viên kể cả Ngụy Thiết đều rất ủ rũ. Trưởng phòng sở thương mại Sở Thanh Lâm thì đặt vở lên bàn liên tục ghi chép, cũng không ai biết hắn đang ghi thứ gì.
Không biết qua bao lâu, Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí chủ vị cười khan một tiếng nói:
- Tốt, chủ tịch Hàn nói không sai, tổ giám sát chúng ta dẫn đoàn các đồng chí sở thương mại tỉnh đi kiểm tra, sự thật chứng minh Liêu Đông chống lại công tác khảo nghiệm của chúng ta.
- Nhưng chúng ta làm việc rất vẹn toàn, chỉ còn bốn thành phố chưa đến mà thôi, vì vậy cuối cùng các vị nên đi qua bốn thành phố kia một lần.
Vẻ mặt Ngụy Thiết chợt biến đổi, hắn nói:
- Bộ trưởng Trương, tôi thấy lần này có đi hay không cũng giống nhau, tuyệt đối không có vấn đề... ....
- Được rồi, được rồi, cứ quyết định như vậy.
- Mọi người giải tán.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, sau khi ra lệnh, hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- Cục trưởng Ngụy chờ chút... ....
Người trong phòng tiếp khách rời đi rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại hai người Trương Thanh Vân và Ngụy Thiết. Lúc này Ngụy Thiết liên tục mấp máy môi giống như muốn nói gì đó, Trương Thanh Vân lại cười cười nói:
- Phó cục trưởng Ngụy, đây chỉ còn hai người chúng ta, anh có gì cứ nói thẳng.
Ngụy Thiết thở ra một hơi, hắn nuốt nước miếng nói:
- Bộ trưởng Trương, thứ cho tôi nói thẳng, tôi cho rằng với điều kiện trước mắt, dù chúng ta vẹn toàn trước sau thì cũng không có kết quả gì. Chúng ta là kẻ điếc kẻ mù ở Liêu Đông, những gì chúng ta nhìn và nghe được cũng chẳng phải chuyện gì ác liệt.
- Tổ giám sát chúng tôi xuống các thành phố và quận huyện có thể nói là hai chân không dính bùn, xuất hành chỉ còn kém rửa sạch phố phường mà thôi, chúng tôi đã đi bảy thành phố đều là như vậy, nếu tiếp tục chẳng phải cũng không được gì sao?
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn chậm rãi tựa người lên ghế sa lông mà không nói lời nào. Ngụy Thiết lén đưa mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn có chút do dự rồi nói:
- Tổ giám sát chúng ta không điều tra được gì nhưng cũng nghe được rất nhiều tin tức nhỏ. Bây giờ ở Liêu Đông có người nói, bí thư Vương Hàn Xử đã từng tuyên bố, anh ta nói cứ để chúng ta kiểm tra, sẽ chăm chú phối hợp, nếu có vấn đề thì anh ta sẽ giúp đỡ, nếu không có gì thì chúng ta phải cút về. Anh nói xem, anh ta nói vậy là sao? Tôi thấy đây rõ ràng là kinh người quá đáng.
- Chúng tôi thì không sao, nhưng anh là thủ lĩnh, cũng là người có thân phận ở bộ và ủy ban trung ương, bí thư Vương Hàn Xử nói như vậy, anh ta xem bộ thương mại chúng ta có vị trí gì?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn khoát tay nói:
- Không sao, đó chỉ là tin đồn, tin đồn không cho là thật.
Ngụy Thiết hừ một tiếng, hắn nói;
- Tôi thấy có mười phần là thật, chúng ta đến Liêu Đông đã lâu, ngoài lúc mới đến thì chủ tịch Hàn có đến trao đổi ý kiến, khoảng thời gian vừa qua không có bất kỳ lãnh đa͙σ nào ra mặt, trong chuyện này rõ ràng có vấn đề... ....
Trương Thanh Vân lên tiếng, hắn cầm lấy một chiếc ly Tam Tài mà ve vuốt, nụ cười trên mặt dần nhạt đi. Không biết qua bao lâu hắn mới vung tay nói:
- Tôi biết rồi, cục trưởng Ngụy, trước tiên anh cứ công tác theo yêu cầu, tôi tự có chủ trương.
Ngụy Thiết chợt sững sờ, hắn vốn tưởng rằng Trương Thanh Vân sẽ bố trí mình đi nghe ngóng vài tin tức, cũng tuyệt đối không ngờ lãnh đa͙σ thật sự yêu cầu mình công tác theo yêu cầu.
Ngụy Thiết đứng lên, đã vài lần muốn nói nhưng lại thôi. Hắn đột nhiên cảm thấy lúc này bộ trưởng Trương có thêm vài phần uy nghiêm vô hình, làm cho hắn có một bụng lời nhưng khó nói ra. Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Bộ trưởng Trương, tôi sẽ xuống dưới sắp xếp công tác.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Ngụy Thiết mà híp mắt, Vương Hàn Xử ở Liêu Đông quả nhiên là người trong quân ra, tính tình quá bướng bỉnh, hơn nữa còn bao che khuyết điểm cực kỳ dữ dội. Một tỉnh lớn như Liêu Đông mà điều tra không có một vấn đề nào, ai tin được điều này?
Xem ra Vương Hàn Xử có lòng tin tuyệt đối, lão nghĩ rằng Trương Thanh Vân sẽ không làm được gì, nếu không lão sẽ chẳng ngông cuồng phát biểu như vậy. Trương Thanh Vân nghĩ lại cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trước đó hắn đến Liêu Đông và kỳ vọng rất nhiều vào Vương Hàn Xử, nhưng không ngờ đối phương tuy có xuất thân quân ngũ nhưng căn bản chẳng quan tâm đến một con rể Triệu gia như Trương Thanh Vân.
Đừng nói là phối hợp công tác với Trương Thanh Vân, thậm chí Trương Thanh Vân muốn gặp mặt đối phương cũng không được. Vương Hàn Xử là bí thư tỉnh Liêu Đông, lão tỏ thái độ rõ ràng, như vậy còn ai dám đến gần Trương Thanh Vân?
- Bộ trưởng Trương, điện thoại của bí thư Mạc!
Thư ký Điền Lãng Hồng tiến vào nói, Trương Thanh Vân đứng lên đi đến cầm điện thoại nói:
- Chào bí thư Mạc!
- Thế nào? Tiến triển ra sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm trầm của phó bí thư Mạc.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân biến đổi, tâm tình trầm xuống, hắn suy xét nên báo cáo thế nào với bí thư Mạc, cuối cùng hắn nói:
- Bí thư Mạc, mở rộng và triển khai công tác ở Liêu Đông rất khó khăn, thậm chí còn hơn hẳn những gì tôi tưởng, thật sự không tìm ra cửa khẩu đột phá. Một tuần qua đi, chúng tôi đã mở hội nghị tổng kết, cũng không phát hiện bất kỳ tình huốn dị thường nào, điều này... ....
Mạc Hồng Viễn ở đầy dây bên kia trầm ngâm một lúc lâu, hắn nói:
- Không có khó khăn thì bộ chính trị sẽ cho anh đi sao? Nếu tiến độ của anh không được, anh khỏi cần nói mình là người mù kẻ điếc với Liêu Đông, tôi không muốn nghe những lời này.
- Anh phải nhanh chóng tìm biện pháp đột phá, anh đường đường là bộ trưởng bộ thương mại, đi xuống tuyến dưới như khâm sai đại thần ngày xưa, sao lại không có cách? Vì vậy không có điều kiện thì anh phải sáng tạo điều kiện, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Giọng điệu của Mạc Hồng Viễn rất nghiêm khắc, nói đến đây hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Thanh Vân, việc đã đến nước này thì cũng không còn gì để cố kỵ, cứ buông tay buông chân hoạt động. Tôi hy vọng anh có thể dùng hành động thực tế để chứng minh tổ chức không chọn lầm người.
- Tút, tút, tút!
Trong điện thoại vang lên những âm thanh tút tút, Trương Thanh Vân chậm rãi hạ điện thoại xuống, vẻ mặt dần lạnh như băng. Trước nay cá tính của hắn là người kính ta một thước ta kính người một trượng, bây giờ hắn đến Liêu Đông đã biểu hiện đủ kiên nhẫn và thành ý, bất đắc dĩ lại bị người ta cho rằng mình là loại mềm yếu dễ ức hiếp, nếu đã như vậy thì hắn còn gì phải kiêng kỵ?
- Lãng Hồng, sắp xếp xe, chúng ta đi Thẩm Thành.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn ngừng lạ một chút rồi lại nói:
- Thông báo cho các đồng chí bộ thương mại ở Thẩm Thành, để bọn họ triệu tập lãnh đa͙σ sở thương mại hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc, ngày mai chúng ta bố trí xem xét công tác thương mại của hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc.
Điền Lãng Hồng vộ vàng từ bên ngoài đi vào, bây giờ hắn bị những sắp xếp của Trương Thanh Vân làm cho trở tay không kịp, cũng không biết vì sao Trương Thanh Vân lại sang thành phố Thẩm Thành của tỉnh Liêu Tây, tỉnh Liêu Tây có liên quan đến Liêu Đông sao? Nhưng Điền Lãng Hồng cũng không ngây người quá lâu, hắn lập tức làm việc theo yêu cầu của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân lại tùy ý điện thoại về thủ đô, hắn thông báo dùng danh nghĩ bộ thương mại để in và phát hành Thông báo đột kích chỉnh đốn trật tự thị trường ba tỉnh phương bắc! Trương Thanh Vân không tìm được đột phá ở Liêu Đông, hắn mở rộng phạm vi, trước nay ba tỉnh phương bắc đều cùng một thể, kinh tế hay văn hóa đều cực kỳ giống nhau.
Nếu Liêu Đông có vấn đề thì chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở Liêu Tây và Mạc Bắc, trái lại cũng là như vậy. Bây giờ Trương Thanh Vân không thể bắt tay vào ở Liêu Đông, hắn chỉ có thể vung tay với cả ba tỉnh.
Bộ thương mại có văn phòng ở thành phố Thẩm Thành, trước nay sắp xếp văn phòng đều có quy củ, thường thì những thành phố lớn và quan trọng của đất nước mơi có văn phòng của bộ thương mại. Tuy thành phố Thẩm Thành của Liêu Tây không phải nơi phát triển kinh tế đặc biệt, nhưng nhiều năm trước ba tỉnh phương bắc là nơi trọng điểm công nghiệp nặng, mà Thẩm Thành lại là thành phố đứng đầu, vì vậy đây là nguyên nhân ở thành phố Thẩm Thành có văn phòng bộ thương mại.
Tuy cải cách mở của thì công nghiệp ba tỉnh phương bắc khá kém nhưng văn phòng của bộ thương mại ở Thẩm Thành vẫn tồn tại, chẳng qua nhiều năm công tác luôn rơi vào trạng thái trì trệ.
Nhưng những năm gần đây quốc gia đưa ra quy hoạch làm sống lại những xí nghiệp nhà nước, vì vậy mà công tác của văn phòng bộ thương mại ở Thẩm Thành trở nên nặng nề. Năm ngoái bộ thương mại đã tiến hành điều chỉnh ban ngành văn phòng ở Thẩm Thành, vì vậy mà thực lực của văn phòng bộ thương mại ở Thẩm Thành bây giờ có thể nói đứng đầu cả nước.
Đặc phái viên, bí thư chi bộ Liêu Tể Dương của văn phòng bộ thương mại ở Thẩm Thành là một nhân sĩ chuyên nghiệp trên phương diện kinh tế, đặc biệt là có năng lực lớn trong các vấn đề cải cách thay đổi chế độ xã hội của các xí nghiệp nhà nước, xây dựng và tổ hợp tư nguyên các xí nghiệp cũ, đồng thời còn mạnh mẽ trong vấn đề kêu gọi đầu tư, liên hợp các bên. Sau khi Liêu Tể Dương đến Liêu Tây thì tạo ra những thành tích tích cực, vì vậy mà được bộ thương mại khen ngợi, cũng hiệu triệu tất cả văn phòng bộ thương mại trong cả nước học tập theo văn phòng Thẩm Thành. Sau đó còn chính thức đưa ra những chính sách thương vụ, chính sách thuế, chính sách giúp đỡ các xí nghiệp nhà nước.
Mục đích chính là làm cho các xí nghiệp nhà nước lợi dụng chính sách để kịp thời điều chỉnh sản xuất kinh doanh, vì vậy mà kiếm được hiệu quả và ích lợi lớn nhất.
Cũng vì những nguyên nhân trên mà Trương Thanh Vân có ấn tượng rất sâu với văn phòng bộ thương mại ở Thẩm Thành, hắn cũng đã từng gặp mặt Liêu Tể Dương, ấn tượng cũng rất tốt. Tất nhiên lúc này dù ấn tượng là thế nào thì văn phòng bộ thương mại ở Thẩm Thành cũng phải phối hợp với hắn, hắn muốn chỉnh đốn trật tự thị trường ở ba tỉnh phương bắc.
Trước khi đến Liêu Đông thì Trương Thanh Vân đã từng hỏi ý kiến bí thư Hoàng, bí thư đã yêu cầu hắn dựa vào ban ngành Liêu Đông. Bây giờ đường đi không thông, hắn cũng chỉ dựa vào ban ngành ba tỉnh phương bắc, hắn muốn ba sở thương mại của ba tỉnh tạo thàn tổ giám sát khổng lồ, hắn không tin ba tỉnh đều bền như thép