Ngô Ngôn Pháp là người rất chú ý, khoảng sân biệt thự mà lão ở lại được yêu cầu tuyệt đối không nhiễm một hạt bụi, mà sở thích lớn nhất của lão chính là suy ngẫm vấn đề. Lão thường hay đi trong sân nhà với một cây kéo, có khi cầm trên tay một cây cuốc nhỏ, những cây hoa cỏ trong sân được lão tỉa tắm rất gọn gàng, đây là những phần công tác khi rảnh rỗi. Đây là một loại thói quen của Ngô Ngôn Pháp, giống như một người nào đó đi vệ sinh phải cầm theo sách.
Trương Thanh Vân cũng có chút hiểu biết với thói quen này của Ngô Ngôn Pháp, hắn cũng thường công tác với Ngô Ngôn Pháp trong biệt thự này, hôm nay khi Trương Thanh Vân đến thì Ngô Ngôn Pháp cũng đang bận rộn trong sân.
Lúc này là trời đông giá rét, trong sân ngoài hai cây mai còn bừng bừng sức sống thì tất cả cây cối khác đều có vẻ mất đi sức sống. Ngô Ngôn Pháp hôm nay đang cắt lá tỉa cành cho mai, đây cũng là lúc thích hợp để làm công việc này.
Ngô Ngôn Pháp hoàn toàn có phong thái của một lão nông, động tác rất có tiết tấu, thân thể vẫn khỏe mạnh không giống như một ông lão. Lão để ý cắt cành, lúc này cành lá đã rơi đầy đất, tất nhiên có người đặc biệt thu dọn những thứ này, hai bên phối hợp rất ăn ý.
Thư ký Vương Hồng đưa Trương Thanh Vân vào sân, hắn đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân vung tay ngừng lời, tỏ ý đối phương cứ tiếp tục bận rộn. Hắn cũng không quấy rầy Ngô Ngôn Pháp mà chắt tay sau lưng dạo bước trong sân.
Ngô Ngôn Pháp là người cực kỳ sạch sẽ, khoảng sân thu dọn rất sạch và gọn gàng, tuy bây giờ vào mùa đông hiu quạnh nhưng khoảng sân lớn không có một chiếc lá vàng, chỉ có thể dùng phương pháp dùng nước rửa trôi để nói về mức độ sạch, điều này làm người ta sinh ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
- Thanh Vân.
Ngô Ngôn Pháp thấy Trương Thanh Vân thì gọi một tiếng mà động tác trên tay vẫn không ngừng. Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên, Ngô Ngôn Pháp vung vẫy cây kéo trong tay, những cành lá dư thừa rơi xuống đất làm người ta sinh ra cảm giác gọn gàng.
- Rất nhiều người nói lão Ngô tôi làm việc không đàng hoàng, hơn nữa còn qua loa làm người ta chướng mắt, nhưng đó chỉ là ŧıểυ đa͙σ. Người ta không biết công việc tỉa cành này là một môn học vấn, một cây có đẹp hay không thì phải xem vào sự trổ cành kết quả.
- Những cành lá vô dụng bắt buộc phải thanh lý, những cành lá phát triển tốt, có tiềm lực thì không được động vào. Điều này không dễ dàng, nếu không có kinh nghiệm thực tế thì khó thể làm được.
Ngô Ngôn Pháp nói.
Động tác tay của Ngô Ngôn Pháp vẫn không ngừng, càng lúc càng nhanh, một cây chè được cắt tỉa, tán cây đã thay đổi hoàn toàn khác. Lúc này nhánh cây rất thưa, đối với Trương Thanh Vân thì rõ ràng cây trà lúc này không được như vừa rồi.
Khóe miệng Ngô Ngôn Pháp lộ ra nụ cười, lão đưa cây kéo trong tay cho trợ thủ, sau đó phủi tay nói;
- Vấn đề tu bổ hạch tâm cần có tính toán, ví dụ như bây giờ, nhìn qua thì thấy cành cây rất thưa, nhưng sang đầu xuân sẽ có cành mới sinh ra. Vì vậy lúc này tôi cần cho chúng không gian, nếu không mai này đến mùa xuân, những cành cây phát triển tốt sẽ quá mập, lúc đó tu bổ cũng không còn kết quả như lúc này.
Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu nói:
- Bí thư quả nhiên là cao thủ, đa͙σ lý này làm người ta sáng mắt.
- Trăm sông đổ về một biển, tôi thấy vấn đề này có liên kết chặt chẽ với công tác, cực kỳ sâu sắc.
Ngô Ngôn Pháp cười lớn một tiếng nhưng không tiếp tục chủ đề này, lão dùng tay chỉ về phía trước nói:
- Đi, chúng ta đi dùng trà.
Vị trí mà Ngô Ngôn Pháp chỉ chính là phòng làm việc, một đầu của phòng làm việc là hoa viên, điều này cũng có liên quan đến sở thích của chủ nhân. Bên ngoài phòng làm việc của bí thư có một bộ dụng cụ lao động, bên trong có đầy đủ dụng cụ làm vườn, có thể nói là không thiếu thứ gì.
Trương Thanh Vân vào phòng làm việc của bí thư Ngô Ngôn Pháp, Vương Hồng tiến vào dâng trà, Ngô Ngôn Pháp thì đi phòng vệ sinh rửa tay. Sau khi quay về bí thư cũng không ngồi lên ghế sau bàn làm việc mà ngồi xuống bên chiếc ghế sa lông bên cạnh Trương Thanh Vân.
Hai người nói chuyện phiếm, ngay sau đó Ngô Ngôn Pháp đặt ly trà xuống bàn nói:
- Trước khi mở hội nghị đại biểu quốc hội tỉnh, có lẽ trung ương sẽ điều chỉnh ban ngành Hoa Đông chúng ta lần đầu tiên, hôm nay tôi gọi cậu đến chính là vì vấn đề này.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn không nói gì mà chỉ nhìn Ngô Ngôn Pháp, chờ câu nói tiếp theo. Ngô Ngôn Pháp xoa xoa tay, lão nói:
- Cậu cũng biết tình huống gần đây rồi, trọng tâm công tác của tôi đều đặt bên khối chính quyền.
Ngô Ngôn Pháp hít vào một hơi rất sâu, sau đó nhanh chóng thở r rồi nói bằng giọng bất đắc dĩ:
- Tôi không thể không làm như vậy, Hoa Đông chúng ta đã rớt lại phía sau so với những tỉnh thành anh em như Lĩnh Nam, đặc biệt là năm nay, kinh tế của chúng ta có vẻ không ổn định, dù đã là một năm nhưng vẫn chưa tiến triển.
- Vì sao Hoa Đông chúng ta luôn được coi trọng? Đó là vì chúng ta có thực lực kinh tế, vì vậy xây dựng kinh tế là nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta, nhưng bây giờ thì sao? Sau lần trước thủ tướng Đỗ đến Hoa Đông thị sát, lãnh đa͙σ đã đưa ra nhiều yêu cầu với chúng ta, cực kỳ coi trọng chúng ta, nếu bây giờ chúng ta chưa tỉnh ngủ, để mất đi cơ hội thì sau này Hoa Đông còn tương lai sao?
Trương Thanh Vân nghe những lời chỉ bảo của Ngô Ngôn Pháp mà trong lòng hiểu được đối tượng là Kiều Quốc Thịnh. Bí thư Ngô quả nhiên danh bất hư truyền, sau khi đứng vững ở Hoa Đông thì lập tức có quyết đoán, xem ra vấn đề điều chỉnh ban ngành ở Hoa Đông chính là kết quả mà bí thư Ngô muốn thúc đẩy.
Trương Thanh Vân xem xét vào lời nói của bí thư Ngô mà cảm thấy lần này có biến động lớn, đây có thể nói là một đợt điều chỉnh nội các lớn của bí thư Ngô sau khi đến nhận chức, bây giờ Hoa Đông sẽ tiến vào thời đại của Ngô Ngôn Pháp.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức nghĩ đến định vị của mình, trong ban ngành mới của Ngô Ngôn Pháp thì Trương Thanh Vân có vị trí gì?
- Thanh Vân, trước đây công tác của cậu ở Hoài Dương rất xuất sắc, tôi đã xem xét qua rất kỹ. Lúc đó Hoài Dương tụt hậu rất mạnh, nhưng cậu thành công thay đổi cục diện, bây giờ đã được gọi là hiện tượng Hoài Dương! , trong đó khó thể chối bỏ công lao của cậu.
Ngô Ngôn Pháp nói.
Trương Thanh Vân khiêm tốn nói:
- Bí thư quá khen, đây đều là sự trợ giúp của lãnh đa͙σ tỉnh ủy khi đó, lúc đó tôi vừa đến Hoa Đông, bí thư Tần đã dốc sức giúp đỡ, hơn nữa cũng nhận được sự trợ giúp từ Hoàng Hải đến Hoài Dương, nếu không Hoài Dương cũng khó phát triển.
Ngô Ngôn Pháp không tiếp tục bàn về đề tài này, lão di chuyển chủ đề lên công tác của khối đảng ủy, hai người một báo cáo một nghe rất cẩn thận, hoàn toàn là hợp tác hoàng kim.
Giữa trưa Ngô Ngôn Pháp giữ Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm, khi dùng cơm thì cả hai cũng không bàn chuyện công tác, chẳng qua chỉ trao đổi về vài sự kiện trong ngoài nước. Ngô Ngôn Pháp là người học thức uyên bác, ăn nói không tầm thường, Trương Thanh Vân chủ yếu chỉ lắng nghe, bầu không khí rất hòa hợp.
Nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng cũng cảm nhận được ý đồ thật sự của Ngô Ngôn Pháp khi gọi mình đến nói chuyện, hắn nhạy cảm phát hiện vị trí của mình sắp đổi. Hắn sẽ theo đường nào? Tiếp tục ở lại Hoa Đông hay ra đi? Dù sao cũng chỉ có hai tình huống này, Ngô Ngôn Pháp muốn goi mình đến nói chuyện chẳng qua chỉ là chuẩn bị tâm lý.
Có một vài chuyện Trương Thanh Vân biết rất rõ, bây giờ hắn có căn cơ sâu vời ở Hoa Đông, quan hệ rất rộng, đặc biệt là cực kỳ quen thuộc trên công tác nhân sự. Điều này chứng tỏ hắn không phù hợp với nhân tuyển của bí thư Ngô Ngôn Pháp.
Ngô Ngôn Pháp liên tục nhấn mạnh vấn đề xây dựng lấy kinh tế làm trung tâm, nhưng trước nay Trương Thanh Vân chưa từng nắm kinh tế Hoa Đông. Rõ ràng nếu xem xét ở vấn đề này thì chức vụ chủ tịch tỉnh Hoa Đông sẽ đổi, mà Trương Thanh Vân không phải nhân tuyển trong mắt Ngô Ngôn Pháp.
Khả năng còn lại chính là Trương Thanh Vân tiếp tục đảm nhiệm chức phó bí thư kiêm trưởng phòng tổ chức, đây là quyền lực rất mạnh, sau khi Ngô Ngôn Pháp và Trương Thanh Vân hợp tác giai đoạn đầu, bây giờ ban ngành điều chỉnh, Ngô Ngôn Pháp sẽ tiếp tục để Trương Thanh Vân nắm quyền lực như vậy sao? Như vậy chỉ có một đáp án, khả năng Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông là khá lớn.
Bây giờ cải cách Hoa Đông đã được Trương Thanh Vân chủ đa͙σ hơn một năm, thời điểm khó khăn nhất đã qua, dù là đả kích hủ bại hay cải cách chế độ đều đạt được những thành tích rực rỡ. Lúc này hệ thống tổ chức cũng đã ổn định, chỉ còn đi về phía trước và mở rộng phát triển, tầm quan trọng của Trương Thanh Vân có thể được hạ xuống.
Trên đường quay về từ hội nghị trung tâm Tân Uyển, tâm tình của Trương Thanh Vân rất phức tạp, khi đi ngang qua Chung Sơn thì hắn không nhịn được phải cho lái xe chạy vào nghĩa địa Chung Sơn. Phong cảnh khu nghĩa địa này rất tốt, khu vực rộng lớn thấp thoáng bóng cây, khá ẩm ướt, bốn mùa trong năm đều mây phủ lượn lờ, không gian yên tĩnh.
Trương Thanh Vân cầm một bó hoa đứng trước một Tần Vệ Quốc, trên bia là ảnh bí thư khi còn sống, trên tấm ảnh là một bí thư Tần với nụ cười tràn đầy, cặp mắt có thần. Trương Thanh Vân nhìn tấm hình này mà giống như có thể nghe thấy được tiếng nói của bí thư.
Trương Thanh Vân nhẹ nhàng đặt hoa trước mộ, hắn châm rãi đứng thẳng người, khi vừa quay đầu lại thì thấy cả Lăng Thủy dưới chân. Hắn đứng ở vị trí này có thể nhìn thấy dòng Trường Giang dũng mãnh cuồn cuộn, con nước chảy về đông làm người ta sinh ra cảm giác bừng bừng sức sống.
Vài năm trước Trương Thanh Vân vẫn còn rất lạ lẫm với nơi này, nhưng hôm nay, sau vài năm hắn đã có cảm tình sâu sắc với thổ địa và con người ở đây. Hắn nghĩ đến tình cảnh mình phải rời khỏi Hoa Đông mà trong lòng chợt sinh ra một cảm tình khó dứt bỏ.
Loại cảm tình này giống như mất đi tình cảm với bí thư Tần, vua nào triều nấy, bí thư mới thì triều đại mới.
Biến hóa này không những chỉ là lý niệm chính trị, còn có cả thành viên ban ngành.
Xem tình cảnh của Hoa Đông lúc này, Trương Thanh Vân uy vọng quá cao, thực lực quá mạnh. Dựa theo thói quen thay đổi luân phiên trước sau như một, lúc này Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông đã úa đúng thời điểm, nhưng sau đây hắn sẽ đến nơi nào?
Trương Thanh Vân không thể biết chắc tương lai của mình, lúc này hắn cũng không muốn biết, hắn chỉ muốn mình được yên lặng một lúc, được nhìn lại lịch trình của mình ở Hoa Đông vài năm qua