Nguồn: Sưu TầmTrương Thanh Vân cắn răng đưa cho Trần Mại một trăm năm mươi ngàn đồng để đổi thẻ bạc. Trần Mại đã hoàn toàn bị Trương Thanh Vân làm cho hôn mê, tất cả những biểu hiện của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn. Nhưng tình cảnh này cũng không phải lúc đặt câu hỏi, hắn đành chôn giấu tất cả vào trong lòng, ánh mắt của hắn khá ngây ngốc giống hệt một tùy tùng.
Quả nhiên đúng như những gì Trương Thanh Vân dự đoán, Lý Phong Sơn căn bản là một con bạc, rõ ràng rất nghiện. Khi trong tay hắn có thẻ thì lập tức đề nghị mọi người tách ra chơi trong chốc lát.
Tất nhiên không phải mọi người tách ra mà chính là thẻ bạc đều là của Trương Thanh Vân, nếu ba người chơi với nhau thì còn gì là hứng thú? Vì vậy ba người đành phải dạo một vòng thử vận may với những con bạc khác.
Có rất nhiều loại bài, xúc xắc, bài cửu, bài xì phé, vòng quay Russian, máy đánh bạc...Lúc đầu mọi người cùng chơi một chỗ, nhưng vì sòng bạc có quá nhiều bàn, trong lòng Trương Thanh Vân cũng vì có việc cần làm mà không tập trung vào vàn bài, vì vậy chỉ một lúc sau ba người đã tách ra.
Dù là tiền của Trần Vân Sơn nhưng Trương Thanh Vân cũng là người có xuất thân cùng khổ, hắn không tình nguyện dùng tiền múc nước, hắn chỉ đứng bên cạnh một máy đánh bạc chơi vài ván với đám người xung quanh, Trần Mại thì đứng ngay bên cạnh.
- Thanh Vân... ....
Trần Mại đứng bên cạnh cuối cùng cũng nhịn không được phải mở lời.
Trương Thanh Vân khoát tay tỏ ý bảo hắn không cần nói, vì có một cô gái mặc lễ phục đang đi về phía hai người. Cô gái này trên dưới ba mươi tuổi, trên mặt là một nụ cười thản nhiên, gương mặt xinh đẹp, nếu không nhìn vào cặp mắt của nàng thì kẻ nào cũng nghĩ rằng đây là một cô gái thanh khiết.
Nhưng cặp mắt của cô gái lại quá gợi cảm, ánh mắt của nàng cũng không phải nóng hừng hực lửa tình, sự tương phản giữa gương mặt, giữa bộ dạng và cặp mắt đã làm người ta sinh ra cảm giác nhanh nhẹn, bay bổng. Đây cũng không phải cặp mắt đào hoa, nhưng nàng chỉ cần liếc vào người đàn ông nào thì kẻ đó chắc chắn sẽ bùng ra hóc môn nam tính, một loại quyến rũ từ tận sâu trong khung xương.
- Trương tiên sinh, xin hỏi ngài thích những cô gái thế nào?
Cô gái đi đến bên cạnh rồi dùng giọng cực kỳ câu hồn hỏi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên ngưng trọng, lúc này hắn mới giật mình phát hiện ra người này là một má mì, mười phần là ŧıểυ thư đón tiếp khách cho những cô gái trong đại sảnh.
- Không cần, tôi chỉ tùy tiện đi dạo đợi vài người bạn mà thôi.
Trương Thanh Vân dùng giọng có chút xấu hổ nói.
Trần Mại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Thanh Vân, chỉ cần nhìn cách xưng hô của cô gái với Trương Thanh Vân là Trần Mại biết Trương Thanh Vân là khách quen nơi đây. Trần Mại là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Trương Thanh Vân, đối với thân thế, tài sản của Trương Thanh Vân thì Trần Mại biết rất rõ, vì vậy hắn rất khó liên tưởng Trương Thanh Vân với tình cảnh lúc này.
- Lần trước tôi đã đến nơi này, cũng chính là lần đàm phán về vấn đề thi công cầu Cao Kiến Dụ.
Khi cô gái bỏ đi thì Trương Thanh Vân mới dùng giọng ngượng ngùng nói, khi thấy vẻ mặt Trần Mại lộ rõ nghi ngờ thì Trương Thanh Vân cũng ngại giải thích. Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, không ngờ tất cả mọi người đã chơi hơn sáu giờ, lúc này đã vào giấc đêm.
- Đi thôi, gọi hai người kia đến, bụng tôi kêu rột rột rồi.
Trương Thanh Vân cười nói.
Khi Trương Thanh Vân và Trần Mại tìm được Lý Phong Sơn thì hắn đang chơi xì tố và vừa mới hạ bàn. Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì Lý Phong Sơn cười hớn hở nói:
- Thanh Vân, hôm nay đi với cậu thật may mắn, cậu xem... ....
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn về đống thẻ bạc của Lý Phong Sơn mà tâm tình khẽ buông lỏng. Đúng là người nghèo có số mệnh của kẻ nghèo, may mà tên khốn này không thua hết thẻ bạc của Trương Thanh Vân hắn, ngược lại còn thắng rất nhiều, có lẽ cũng được bốn năm chục ngàn.
- Chúng ta tìm giám đốc Đoạn rồi đi dùng cơm, tôi thấy đói bụng rồi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh nhạt, hắn buông tay nói chính mình đã thua hết thẻ, thật ra phần lớn đều đã bị hắn đổi thành tiền.
Vẻ mặt Lý Phong Sơn trở nên lúng túng, hắn vội vàng nở nụ cười xấu hổ, sau đó lại vội vàng chạy đến bàn đổi thẻ. Đổi xong hắn trượng nghĩa trả lại tiền vốn cho Trương Thanh Vân, sau đó ba người cùng nhau đi tìm Đoạn Vĩnh Thuần.
Sau khi bốn người tập hợp đầy đủ thì Lý Phong Sơn và Đoạn Vĩnh Thuần rõ ràng vẫn còn rất hứng thú, hai người liên tục nói chuyện với nhau về những ván bài vừa rồi. Trương Thanh Vân lợi dụng lúc này để đặt cơm, khi gọi cơm hắn mới phát hiện ra tất cả mọi đồ ăn và thức uống trong Hồng Lâu hội sở đều hoàn toàn miễn phí.
- Anh Lý, giám đốc Đoạn, chúng ta nâng ly!
Trên bàn cơm Trương Thanh Vân bưng chén rượu lên cười nói.
Lý Phong Sơn và Đoạn Vĩnh Thuần lập tức đứng dậy. Chưa nói đến bối cảnh và thân phận của Trương Thanh Vân, chỉ cần thông qua ván bài lần này thì ánh mắt hai người Lý Phong Sơn và Đoạn Vĩnh Thuần đã có sự thay đổi lớn, rõ ràng Trương Thanh Vân là người đồng đa͙σ, hơn nữa còn ra tay hào phóng.
Phải biết rằng ba năm chục ngàn không phải số tiền lớn, nhưng nếu không phải là VIP thì lần đầu tiên mọi người gặp mặt nhau mà bỏ ra số đó cũng không tính là nhỏ.
Đám người lập tức nâng ly chúc nhau vài vòng, sau đó Trương Thanh Vân quay đầu hỏi Lý Phong Sơn:
- Anh Lý, nghe nói cục công an huyện Ung Bình chúng tôi xảy ra vấn đề, anh có biết không?
Lý Phong Sơn cười ha hả nói:
- Tất nhiên biết rất rõ, cũng chỉ có thể nói Trần Vân Sơn gặp chuyện không may, đã đụng tay vào súng, lần này tình hình của hắn rất nguy hiểm.
Vẻ mặt Trần Mại chợt biến đổi, thiếu chút nữa đã lên tiếng nhưng Trương Thanh Vân vội vàng giẫm hắn một cước rồi dùng giọng bình tĩnh nói:
- Nếu như vậy thì công an thành phố đã có chỉ thị gì đối với người tiếp nhận chức vụ cục trưởng cục công an huyện Ung Bình chưa?
Trương Thanh Vân thấy Lý Phong Sơn nhìn mình chằm chằm thì lập tức nở nụ cười lạnh nhạt:
- Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi chỉ tùy tiện hỏi vài câu, nếu anh thấy liên quan đến vấn đề kỷ luật thì có thể không cần trả lời.
Khi thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì Lý Phong Sơn lập tức trở nên nôn nóng, hắn cười ngượng ngùng nói:
- Nào có gì là cơ mật, lãnh đa͙σ cục công an thành phố cũng vừa mới được thay đổi, cục trưởng Hồ vừa mới bước lên đài, việc này chủ yếu phải xem xét ý tứ của lãnh đa͙σ dưới huyện.
- Tôi nghe nói bí thư Hoàng của các người không vừa lòng với công an huyện, nếu các lãnh đa͙σ khác cũng có ý kiến như vậy thì có lẽ...Theo ý của bí thư Hoàng thì một người nào đó trong thường ủy sẽ kiêm nhiệm chức vụ cục trưởng công an.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trầm xuống, hắn lập tức nghĩ đến một khả năng mà vẻ mặt biến đổi dữ dội. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Hoàng Tung Sơn chắc chắn sẽ đẩy ngã Trần Vân Sơn, sẽ đưa Liễu Thanh lên kiêm nhiệm. Vài năm gần đây đã hầu như trở thành thói quen, rất nhiều người là phó chủ tịch huyện hoặc thậm chí là thường ủy sẽ kiêm nhiệm chức cục trưởng công an. Nếu Trần Vân Sơn ngã thì Liễu Thanh chủ quản phòng tư pháp sẽ tiến vào cục công an cực kỳ thuận lợi.
- Trần Vân Sơn cũng thật là, là lão nhân trong cục công an mà còn phạm vào sai sót này. Nghe nói con trai lão cũng là đội trưởng cảnh sát giao thông, cậu nói xem như vậy không phải bừa bãi sao?
Lý Phong Sơn lớn tiếng nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười quỷ dị rồi nói:
- Anh Lý, nói cần phải cẩn thận tích thêm công đức. Người gây ra tai họa lần này đang đứng ngay sau lưng tôi đây, chính là anh ta.
Trương Thanh Vân chỉ vào Trần Mại:
- Anh ấy chính là đội trưởng cảnh sát giao thông Ung Bình, là Trần Mại.
Lý Phong Sơn trở nên cực kỳ bất ngờ, vẻ mặt xấu hổ đến tận cùng. Người ta nói bắt người chùn tay, chửi người miệng ngắn , vừa rồi Lý Phong Sơn hắn khá vui vẻ, không ngờ kẻ đang bị buôn bán trong lời nói của hắn lại ở sát bên cạnh, hơn nữa còn là tùy tùng của Trương Thanh Vân, vì vậy mà vẻ mặt hắn đã đỏ bừng lên.
Trần Mại cũng không biết làm sao, cũng không biết vì sao Trương Thanh Vân lại bộc lộ ra thân phận của chính mình, không phải bắt hắn làm tùy tùng sao? Trương Thanh Vân muốn làm trò gì?